Sunday, July 10, 2016

[Diary] ...

Date: 10 Jul 2016
[Diary]

{Tường thuật}

Tối nay tôi có hẹn với một vài người đi xem chương trình ca nhạc.

Gần đến giờ xuất phát, mặc bộ váy mới mua đã định.

Quá ngắn.

Kéo trước kéo sau. Không được. Quá ngắn rồi.

Vạch tủ, thử vài bộ khác. Không cái nào được. 

Nản. 

Đã đến hạn xuất phát, quyết định không đi, chỉ chạy lên đưa vé cho bạn. 

-

Ra đường. 

Đông. Kẹt xe.

Chủ nhật mà. 

Lại còn đèn đỏ liên tục. 

Dù đã quyết định không đi, để tránh bạn bè phải chịu đựng tâm trạng tồi tệ của mình, nhưng trên đường đi vẫn không tránh khỏi oán trách cuộc đời mình.

.

{Suy ngẫm}

Dạo gần đây không việc gì thuận.

Công việc. Không muốn nhắc.

Mua quần áo tìm niềm vui. Đồ không vừa. Vứt

Mua giày. Giày hết size.

Nhớ lại bé cháu. Nhớ cảnh nó ôm chân bố nó.

Chính là cái đó. Con bé bây giờ nếu có gì không vừa ý, có gì ngoài khả năng, có thể chạy về ôm chân bố đòi bố giúp nó. Còn mình, có ai để mà ôm chân đòi, có ai giải quyết vấn đề cho mình?

Sorry, nobody's there for me. There's only me facing this disappointing life, trying to prolong life, pretending I'm OK.

But I'm not OK. Not anymore. For quite a long time.

....

Cảm xúc tôi tụt nặng, có lẽ từ lúc nhận ra vị bsi đó và cô bé đó.

Không phải tôi cực thích anh ta, chẳng qua tôi đang tự ảo tưởng để cho mình 1 chút gì đó mới lạ, 1 chút gì đó mơ mộng để qua ngày. Ấy vậy mà tỉnh mộng sớm quá.

Dường như ông trời không thích việc tôi ảo tưởng hay mơ mộng. Ông ấy không thích tôi thấy vui vẻ với cuộc sống - dù chỉ là ảo tưởng. Ông ấy thích vạch mặt mọi thứ trong đời tôi, và muốn tôi đối mặt với mọi cay đắng và chua chát đó.

Có lẽ kiếp trước của tôi là cực kì hoàn hảo, xinh đẹp, thành đạt, có địa vị, được người khác nâng niu, trân trọng, yêu thương, nhưng kiếp đó tôi đã quá kiêu ngạo và coi thường những gì mình có, nên kiếp này ông ấy lấy lại mọi thứ, và cho tôi đối mặt với điều ngược lại.

Xinh đẹp ư? Bây giờ thì tôi phải vật lộn cho hai chữ đó. Vật lộn với căn bệnh dị ứng kì lạ, với cơ thể hư hàn khiến làn da tôi khô ráp và xấu xí, với mụn mẩy và thẹo ghẻ đầy người.

Thành đạt ư? Bây giờ tôi vẫn là người có năng lực, rất cố gắng, có điều mọi nỗ lực đều là công cốc, chẳng ai coi trọng, và không ai công nhận.

Địa vị ư? Bây giờ mọi thứ đều có cái giá rất đắt để trả, hoặc không có địa vị, hoặc đạt được địa vị thì vật lộn với mọi nỗi khổ tâm, và lợi dụng.

Nâng niu ư? Lần cuối cùng tôi được nâng niu là bao giờ nhỉ?

Trân trọng ư? Ở căn nhà này, với những người thân quen tôi nhất, địa vị của tôi là ở đâu? Có khi chỉ xếp trước mấy con chó trong nhà - chưa biết được là có khi còn sau chúng nó.

Yêu thương ư? Đã có ai trong kiếp này yêu thương tôi, mà tôi được hạnh phúc, hay hoặc là nước mắt, hoặc là máu, hoặc là tiền. Mọi thứ đều có cái giá nào đó - và rất đắt. Để rồi cuối cùng cái tôi có cũng chỉ là tay trắng, và 1 mình trơ trọi.

---

Cám ơn ông trời. Ông dạy tôi thật nhiều bài học. Hi vọng là kiếp này tôi học xong thì cũng trả xong nợ đời.

Khi tôi tàn kiếp, ông có thể cho tôi trở về cát bụi vĩnh viễn không, hoặc là súc vật cũng được, đừng cho tôi làm người tiếp nhé. Tôi sẽ biết ơn ông lắm : )