Showing posts with label .Book review. Show all posts
Showing posts with label .Book review. Show all posts

Tuesday, May 8, 2012

[Tác phẩm] Giã biệt tình xa - Rachel Gibson

Date: 8 May 2012
Source: Tác phẩm 'Giã biệt tình xa' - Rachel Gibson

Tóm lược:

[By Thuynguyen]
Giã biệt tình xa - tác giả: Rachel Gibson 
Tác phẩm viết về cô nàng Hope Spencer, trên đường 'đi nghĩ' ở một vùng quê xa lạ, nơi hoàn toàn khác biệt với chốn thành thị phồ hoa, nhộn nhịp và vội vã mà cô đang sống, để tìm ý tưởng mới cho bài viết tiếp theo. Nơi đó, tính cách 'thành thị', và 'kín đáo' của cô được thể hiện rất rõ. Vì bảo vệ bản thân mình trước những người dân quê tò mò, lắm điều, cộng thêm phản ứng thường thấy của mọi người trước nghề nghiệp của cô, cô phải biết cách nói chuyện, đối đáp, trả lời, và lách mình khỏi những cái bẫy miệng lưỡi chết người, đồng thời, chính vì đặc tính của nghề nghiệp kì lạ của mình, và di chứng của một cuộc sống cá nhân đã từng bị phản bội và tổn thương, cô độc suốt 1 thời gian dài, cô trở nên khá đa nghi, và kín kẽ với người ngoài. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, sự tử tế, có học, và đàng hoàng của cô vẫn được thể hiện qua cách cô cư xử và động viên, khen ngợi bọn trẻ con xung quanh.
...
-
Truyện có rất nhiều đoạn trích hay, đáng ghi nhớ và suy ngẫm về cách cư xử trong cuộc sống.

........QUOTE CONTENT...........
Karl's MEMO:  - Keep it to yourself  -- Keep an eye on the desire  --- Fantasize - on the good, the bad, and the ugly  Write a blog to keep you remember of what you want

Sunday, March 25, 2012

[Trích dẫn] Gần như vậy, Xa đến thế - Tình Không Lam Hề

Date: 25 Mar 2012
Source: Gần như vậy, Xa như thế - Tác giả: Tình không Lam hề
Phần dẫn bởi người đọc:

Một câu truyện về hạnh phúc đích thực !!!

Ấn tượng của mình về Gần như vậy, xa đến thế là rất xuất sắc. Lang thang trên mạng thấy cái tên hay hay nên tò mò đọc thử một lèo cả truyện. Đọc xong tâm đắc quá phải đọc lại lần hai, còn bookmark những page những đoạn thoại hay của Diệp Hạo Ninh và Tiêu Dĩnh để ngẫm nghĩ. Tình Không Lam Hề, một cái tên trúc trắc khó đọc, đã thực sự làm cho mình nhớ và thuộc cả tên. Tình yêu của Hạo Ninh và Tiêu Dĩnh y hệt như Rhett và Scarlett trong Gone with the wind – mạnh mẽ, yêu trong thầm lặng và cả khi đấu tranh. Cách viết của Lam Hề nhẹ nhàng, nhấn nhá đúng lúc. Hai nhân vật chính đấu khẩu nhưng cảm giác khi nào Hạo Ninh cũng ở thế thượng phong với Tiêu Dĩnh. Cái hay của Hạo Ninh là không bộc lộ rõ tâm tư của mình; đối lập với anh là một Tiêu Dĩnh thẳng thắn trong tình yêu. Tạo hình của nhân vật nam chính có lẽ phù hợp với tâm tư thường thấy của các độc giả nữ – đẹp trai, có chiều sâu, biết chiều chuộng người mình yêu nhưng lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng đến tàn nhẫn, yêu mãnh liệt nhưng giỏi che giấu cảm xúc vì sợ người ta nắm lấy điểm yếu. Âu cũng là thói quen của những người đàn ông trưởng thành lại làm kinh doanh. Cho dẫu có mệt mỏi, có yếu đuối cũng không thể để người khác, dù là vợ mình, thấy mình trong hoàn cảnh đó – lúc nào cũng phải như “rồng biến sắc “oai phong, phong thái đĩnh đạc, đầy hào quang.

Tiêu Dĩnh cũng là một nhân vật hay. Phụ nữ thường khó cất bước ra khỏi quá khứ nếu không có biến cố xảy ra trong đời họ. Hạo Ninh là người tạo ra biến cố trong đời cô. Nhiều khi mình nghĩ, nếu tình yêu của Hạo Ninh không đủ lớn, nếu bản lĩnh của anh không đủ cao thì khó Tiêu Dĩnh khó có thể nhận ra là cô yêu anh từ lâu, là cô đã không còn gì với Trần Diệu. Nhiều khi phải đối mặt với sự thật mới hiểu ra rằng những tình cảm cô nghĩ là còn đó chẳng qua cũng chỉ là cơn gió thoảng qua; vết thương ấy đã lành sẹo thật rồi. Người hiểu cô nhất chính là Hạo Ninh. Người yêu cô nhất cũng là anh. Người bao dung với cô, che chở những lỗi lầm của cô cũng chỉ có anh. Một người nếu mất đi có khi phần đời còn lại cô cũng chẳng tìm lại được. Vậy mà có lúc cả hai căng thẳng đến độ chuẩn bị chia tay. Tầm nhìn của phụ nữ thường bị giới hạn bởi những cảm xúc nhất thời, những so sánh khập khiễng giữa tình mới – tình cũ. Trong khi đàn ông lại phân định rạch ròi: yêu hai người ở hai thời điểm khác nhau thì không thể so sánh được.

Một điều mình tâm đắc là những lời thoại của Hạo Ninh với Trần Diệu, với Tiêu Dĩnh khi truyện được đẩy lên cao trào. Anh thật sự thể hiện sự khoan dung với tình địch, nhưng nổi giận thực sự với Tiêu Dĩnh khi trong lòng cô dường như không có anh. Bản chất của con người khi yêu phải ích kỷ tuyệt đối, Hạo Ninh không phải ngoại lệ. Trong truyện, Trần Diệu có ít đất diễn quá! Làm mình cảm thấy Trần Diệu dường như không quá xuất sắc để có vị trí quan trọng trong lòng Tiêu Dĩnh. Mình vẫn cảm thấy tình cảm và thần thái của vai nam chính vẫn lảng vảng đâu đó kể cả trong những trang không có anh. Tình Không Lam Hề có vẻ quá ưu ái cho Hạo Ninh thì phải.

Đây thực sự là một truyện hay, mình đã order 3 cuốn cho mình và tặng bạn bè. Truyện có tính giải trí cao, hi vọng các tác phẩm mình sắp đọc của Tình Không Lam Hề cũng đem đến cảm giác hăng say và thích thú như truyện này.

***

Tiết Tử
Có một người vẫn luôn âm thầm quan tâm đến bạn, vẫn luôn bên cạnh bạn vào thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng người ấy lại không bao giờ muốn thừa nhận tất cả những điều đó,  thà rằng cứ để đối phương nghĩ rằng mình đang ngộ nhận...
Nếu như thực sự có người đàn ông vì bạn mà làm tất cả những điều đó, thì bạn hãy yêu đi và hãy trân trọng anh ấy.
........QUOTE CONTENT...........

Karl's MEMO: Nếu như thực sự có người đàn ông vì bạn mà làm tất cả những điều đó, thì bạn hãy yêu đi và hãy trân trọng anh ấy.

Wednesday, March 14, 2012

[Dairy] 14 Mar 2012

Date: 14 Mar 2012
Đang đọc 'Phá tan mối hận gió xuân'...
Có thể thấy đàn ông không phải là điểm tựa của mình.
Nhưng quả thực bản thân mình lãnh đạm với tính cảm, mình thích 1 mình, thi thoảng có 1 ai đó, hơn là luôn có 1 ai đó và thi thoảng được 1 mình.
Gần đây mọi thứ có phần nhạt nhẽo... Liệu có 1 ngày t/c của người ta cũng tan biến đi? Bởi vì mình đã ko vun đắp cho nó? Không rõ lắm.

Chắc chắn là mọi thứ ko còn như suy nghĩ, mong muốn nữa.

.
.
.
Nói về công việc.
Nộp đơn nghỉ việc đã được duyệt. 3 tháng sau ngày nộp đơn. Mình chỉ hơi lạ, làm vậy công ty có lợi gì?
Uh thì hẳn cũng có cái lợi, vì đang thiếu người, nhưng có biết chuyện 1 người đã xin nghỉ thì tâm tư họ ko còn nằm ở đó nữa không?
Về chuyện này ban đầu thì có chút hận đối với boss, nghĩ rằng họ hẳn vì chuyện kia mà dứt khoát vẫy tay đi, nhưng giờ nghĩ lại, nó lại giống 1 sự nuông chiều. Nuông chiều mình ko cần lo lắng, cứ từ từ mà tìm việc mới, công ty vẫn dung túng cho mình.
Buồn cười...
... Khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu thì có phần thỏa mãn, cũng thấy vui vui, thấy mình được chiều chuộng.
À, có lẽ cách dễ nhất để cưa đổ mình chính là sự chiều chuộng, nuông chiều. Mình thích việc đó đến ko ngờ...
Là nói vậy nhưng ko phải mơ mộng nhiều được. Tỉnh táo, bởi cuộc sống mình lúc nào mà chẳng tràn ngập 'điều ngạc nhiên.'
Không tự cho mình là quá đặc biệt là được.
Đời người nên theo đuổi hạnh phúc, chứ không phải là đi tìm kiếm sự không vui.
.

.

Trích:
"Nhan Cảnh Thần cười cười, lại châm một điếu thuốc, yên lặng chốc lát rồi bỗng nhiên nói: "Nếu như Mike là em của em, em sẽ thế nào?" 
Diệp Cô Dung thở nhẹ một tiếng, cười nói: "Cảm thấy rất vinh hạnh." 
Khóe miệng Nhan Cảnh Thần nhếch lên cười nửa miệng, nói: “Em sẽ không cảm thấy có áp lực, hoặc là tự ti chứ?” 
Diệp Cô Dung ngẩn ra, giật mình nhìn anh, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cô không ngờ Nhan Cảnh Thần cũng có cảm giác tự ti. 
"Cậu ta từ nhỏ được coi là thần đồng, hào quang tỏa sáng." 
"Đây là nguyên nhân khiến anh phấn đấu không ngừng phải không?" Cô chợt hiểu. 
"Chỉ một phần thôi." Anh mỉm cười, nhưng trong mắt lại không cười, "Dù sao dưới hào quang của Mike, người khác rất khó nổi bật. Lúc còn đi học, có một cô gái rất ưu tú chủ động hẹn hò với anh, lúc đó anh đã định khi nào tốt nghiệp sẽ cầu hôn cô ấy, nhưng sau đó anh mới biết, người cô ấy thích thật sự là Mike."
Có lẽ chính vì cái tự ti khi ở dưới bóng gia đình này mà mình thích cuộc sống đơn lẻ bên ngoài.
Bởi vì mỗi khi ở cạnh gia đình, mình chỉ luôn là cái bóng mờ nhạt chẳng ai trông thấy.
Cho nên, mình nguyện ở ngoài, sống cuộc sống của riêng mình mà thôi. Ở đó mình thấy mình còn-là-một-cái-gì-đó :))

Tuesday, March 13, 2012

[Memo] Phá tan mối hận gió xuân

Date: 13 Mar 2012
Source: lili's blog
Tuổi trẻ qua đi - tình yêu còn lại là gì?

Đa phần truyện của Thẩm Thương My tôi đều thích, trong số đó, ăn sâu vào lòng tôi nhất chính là quyển truyện này. Không hẳn là quá hay, nhưng rất thật. Có lẽ, nó giống như một tấm gương phản chiếu chính cuộc sống của bản thân vậy, nên tôi thích.
Tình yêu được định nghĩa như thế nào? Khi ta còn trẻ với sau này có khác nhau sao?
“Lúc chúng ta còn trẻ, yêu một người, còn yêu hơn cả bản thân mình, chân trời góc bể dù khổ dù mệt đến mấy cùng nguyện lòng đi theo người đó. Sau này tuổi tác nhiều hơn, từ từ ý thức được thái độ và trách nhiệm của người con, gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể buông thả, cũng không thể bay xa.”
Như khi Diệp Cô Dung yêu Nhiếp Dịch Phàm, vì là tình đầu, vì là yêu từ khi còn rất trẻ, vì là tình yêu đấy đã kéo dài tám năm rồi, nên cô dốc lòng yêu, bỏ hết vốn liếng của mình… vì người ấy.
Nhưng đàn ông không giống phụ nữ. Khi họ bước chân từ ngưỡng một chàng thanh niên sang ngưỡng trưởng thành, dục vọng của họ không chỉ có tình yêu. Giữa Diệp Cô Dung và Nhiếp Dịch Phàm, ai đúng ai sai? Là anh sai vì đã ngoại tình, hay là cô sai vì đã để anh có cơ hội ngoại tình? Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nhưng tôi, bản thân tôi luôn luôn cho rằng, một khi đã đến nước chia tay, lỗi lầm không thể chỉ tính trên một người.
Nhiều người con gái yêu đã lâu, vì quá lâu rồi nên mới có thể tự huyễn hoặc bản thân, nhịn một chút, cố gắng một chút, để giữ lại tình yêu. Thế nhưng, tại sao phải giữ lại trong khi mình sống khổ sở. Tôi rất thích quan điểm của Nhan Cảnh Thần, đời người nên theo đuổi hạnh phúc, chứ không phải là đi tìm kiếm sự không vui. Sống cạnh Dịch Phàm, Cô Dung không hạnh phúc! Chính vì đã không vui vẻ thì đành phải chia tay thôi. Kết thúc sau 8 năm bên nhau, khó đấy nhưng là điều bắt buộc.
"Tất cả sẽ qua đi, bất kể thời gian đẹp cỡ nào, hoặc thời gian tồi tệ như nào cũng như dòng nước cuồn cuộn chảy xuôi không bao giờ quay đầu lại, chỉ có thể nắm bắt từng chút một.”
Con người ai cũng vậy, trong cuộc đời bao giờ cũng có những khoảng trống nhất định, chờ đợi một vài người tiến vào đúng thời điểm, không sớm cũng không muộn. Nhan Cảnh Thần đã xuất hiện trong cuộc đời Diệp Cô Dung như thế, vừa vặn đúng lúc con người ta hụt hẫng nhất, trống vắng nhất, chênh vênh nhất.
Hai người ở ngưỡng cái tuổi ba mươi. Một người vừa mới bước chân ra khỏi mối tình đằng đẵng tám năm trời, còn chưa đứng vững; một người không hề có khái niệm kết hôn, vừa trăng hoa lại vừa cuồng công việc. Tuổi ba mươi, cái tuổi đã chẳng còn nồng nhiệt như thời thanh xuân, tình yêu chẳng còn thuần túy, như như Diệp Cô Dung nói “tình yêu tuổi này ít nhiều cũng nhiễm đủ thứ màu sắc hỗn loạn của tính toán được mất.” Chim sẻ sợ cành cong, có ai biết được một CEO Nhan Cảnh Thần sẽ không trở thành một Nhiếp Dịch Phàm thứ hai.
“Trong thành phố này không thiếu đàn ông độc thân, nhưng cô không biết cuối cùng người nào sẽ là chồng của mình”
Diệp Cô Dung là như thế, không biết nên không cho đi quá nhiều, giữ lại cho mình một phần nhất định, cũng chẳng dám yêu.
Thế nhưng con người đâu đấu lại được sự cô đơn. Suy đi tính lại, Diệp Cô Dung cũng chưa hẳn đã yêu Nhan Cảnh Thần, còn ngờ vực, còn tự ti, còn không tin tường. Thế nhưng cô vẫn quyết định bắt đầu lại, đi từng bước, từng bước một, tựa như đi trên tấm băng mỏng vậy, thật cẩn thận để hướng tới hạnh phúc của mình.
Bản thân tôi, tôi cảm thấy thích dạng người như Nhan Cảnh Thần, không gò bó, không ép buộc, sống thoáng. Nhưng anh cũng có lẽ sống riêng của chính mình
“Theo ý anh, một người đàn ông hôn nhân thất bại, tuyệt đối không thể là một người đàn ông thành công, bất kể sự nghiệp của anh ta có thành công hay không, cũng không bằng hôn nhân thất bại.”
Chính vì anh ta luôn muốn trở thành người đàn ông thành công, nên anh sẽ không ngu ngốc như Nhiếp Dịch Phàm, để mất mục tiêu cuối cùng của mình.
Tương lai không ai biết trước, không ai biết Dịch Cô Dung và Nhan Cảnh Thần có hạnh phúc nắm tay nhau tới già được hay không. Nhưng hiện tại họ hạnh phúc đúng không? Con người không nên tham lam, chỉ cần đủ là được rồi.
Nếu có một ngày phải lựa chọn, hãy nhớ đến câu “Cùng đường thì chỉ lo thân mình, thành đạt thì cứu tế cả thiên hạ”. Một con người không biết yêu bản thân mình sẽ không thể có được hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, cuộc sống không bao giờ công bằng… hạnh phúc cũng như vậy…
“Sự gặp gỡ của con người thật là huyền diệu, cuộc sống là một nghịch lý rất lớn và đau buồn, lựa chọn người này sẽ phải mất đi người kia…”
Đời người là một quá trình không ngừng thỏa hiệp, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.

Sai lầm đã qua không thể sửa lại, nhưng ta còn có thể tiến về phía trước.

Nghĩ cho bản thân…

…Và hạnh phúc

Thế thôi!
Đàn ông không giống phụ nữ. Khi họ bước chân từ ngưỡng một chàng thanh niên sang ngưỡng trưởng thành, dục vọng của họ không chỉ có tình yêu.

Đời người nên theo đuổi hạnh phúc, chứ không phải là đi tìm kiếm sự không vui.

Monday, December 5, 2011

[Diary] 5 Dec 2011

Date: 5 Dec 2011

Đang đọc: Ánh tà dương của Phạm Tỉnh
Đơn giản, hài hước, thích kết cấu của câu truyện, cũng thích cái nhẹ nhàng trong quan hệ của 2 nhân vật chính.
Haha, nhưng mình căn bản không có khả năng làm cái đó.
Có điều có lẽ sẽ học được cách coi mọi việc như không của Hàn Lương.
Karl's MEMO:  Có thể yêu nhau không cần yêu khuyết điểm của nhau, nhưng chắc chắn cần phải hiểu hết nó.

Monday, November 14, 2011

Diary MON 14 Nov 2011

Date: 14 Nov 2011
Có những ngày như hôm nay...
Mệt mỏi và chán nản, không hiểu lí do.
Có lẽ do ảnh hưởng (ám ảnh) của Bộ Bộ Kinh Tâm mà mình trở nên thế này.
Thực ra đâu cần suy nghĩ nhiều. Trước, nó chỉ là truyện - không có thực. Sau, cho dù có thực cũng không phải là đã xảy ra rồi, không liên quan mình sao?
Nhưng đây đúng là một bộ truyện ám ảnh người ta...
Cái tình, cái nghĩa, cái ẩn sâu trong đó khiến người ta khó mà không suy nghĩ...
. Ban đầu thì rất vui, sau thì lại quá thê thảm
.. Có những chuyện thậm chí người ta biết trước kết cục, vẫn là không thể dứt bỏ để giữ thanh thản cho bản thân
... Chữ tình là thứ con người không lí giải được. Tại sao có thể hết lòng với một người - dù biết tương lai khổ sau, mà lại rất dứt tình với một người khác? --- Niềm tin ở đâu? Căn cứ vào đâu?
.... Khởi đầu tốt, thân phận tốt, nhưng không ai chắc được hậu vận của mình
..... Tài hoa - mà vẫn là bạc mệnh
Vậy hỏi ta sống vì gì? Và để làm gì?
Thân bất do kỷ. Có lẽ dù là xưa hay nay, điều đó vẫn luôn đúng. Có ai biết được tương lai ra sao?
Biết vậy, hiểu rằng thôi thì cứ vui ống, mà không hiểu sao khó đến thế.
Không thể vui, mà cứ mãi âu sầu, thảm não...
[Thở dài] đời người chỉ là giấc mộng phù du.
Thật may mình không có nhiều kỉ niệm, không có những mối thâm tình phải khắc cốt ghi tâm, và cũng không nợ ai ân tình. Vậy cũng đã là một cái phước.
Nhưng lại có những ân tình nhận mà không thể trả.
Có phải người ta muốn yên ổn một tí, cũng phải vô tình, nhẫn tâm một tí?
Sống để gió thổi đi. Đừng ghi nhớ bất cứ điều gì, có phải rất tốt không?

BỘ BỘ KINH TÂM
. Nếu Bát a ca có thể buông tay với Vương vị
hẳn Bát a ca và Nhược Hi đã có những tháng năm hạnh phúc nhất
Nhưng như vậy hẳn anh đã phụ tình của Bát phúc tấn?
. Nếu Nhược Lan có thể bớt cố chấp, tha thứ cho chuyện - không phải cố ý - của Bát vương gia
phải chăng Bát vương gia đã là người hạnh phúc nhất
và lòng anh có thể ấm áp, mà quên đi nỗi chua xót tuổi thơ?
. Nếu Tứ a ca không màng vương vị, đơn giản sống, thì đâu có cảnh Thập Tam giam cầm
cũng không đến nỗi đối đầu mà khổ sở
. Còn Nhược Hi nếu không quá cố chấp tất cả, cô đã không phụ tình Bát a ca, hay Thập Tứ ca.

Nói gì đó vẫn là số phận con người.
Làm vương gia, làm đế vương chưa chắc đã thực sự hạnh phúc.
Vậy sao mình không đơn giản là hạnh phúc mỉm cười thôi?

Karl's MEMO:
Cuộc đời đến tận cùng cũng chỉ là chút tình si chấp niệm.