Saturday, October 21, 2017

[quotes] Cuộc đời đẹp

10 câu nói sẽ khiến bạn nhận ra cuộc đời là quá ngắn ngủi để buồn chán, chỉ có nỗ lực mới đem lại niềm vui

Cuộc đời là những chuỗi ngày dài lê thê, nhưng dài lê thê đâu có nghĩa là cứ phải buồn mãi đâu... Có đến “6 tỷ con đường đến hạnh phúc” - quan trọng là hãy định vị bản thân để tìm ra ưu thế vượt trội của mình Làm thế nào tìm được hạnh phúc trong một xã hội đầy ắp những người "hoàn hảo"?

Trong cuộc sống chắc chắn có rất nhiều điều không vừa ý bạn, khiến bạn nản lòng, khiến bạn mệt mỏi. Cuộc sống là vậy đấy, chẳng ai sinh ra đã phù hợp với cuộc sống này, nên đương nhiên bản thân sẽ cần phải thích nghi để phù hợp với cuộc sống này. Và dù có khó khăn đến mấy, ta vẫn mỉm cười đứng dậy thì rồi, sẽ chẳng có khó khăn nào gục được ta. hãy tin tưởng rằng mình có thể làm tất cả, buồn chán chỉ làm mất thêm thời gian quý báu mà thôi. Một blogger trên mạng xã hội đã chia sẻ những câu nói giúp bạn tạo động lực để vực dậy ngay ngày mai. Thất bại không phải là từ bỏ. Thất bại chỉ là bạn mỏi chân và dừng lại để nghỉ ngơi mà thôi. Hãy đi và giành lấy những gì bạn muốn.

1. Rồi đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình đã sống vì đám đông quá nhiều. Đi Paris thì phải đến Eiffel, trời mưa thì phải uống cafe ấm, tuổi 20 là phải bay nhảy, tuổi 25 là phải thành công … Chỉ duy nhất hành động đứng lại và tự hỏi bản thân cần gì thì tuyệt nhiên không ai làm, hoặc không thể làm, hoặc quá mệt mỏi để làm.

2. Tốc độ thành công của bạn nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của bố mẹ.

3. Không cần cảm ơn những kẻ đã làm tổn thương bạn, vì họ không hề giúp bạn trưởng thành. Chính sự kiên cường của bản thân đã giúp bạn trưởng thành, chỉ cần cảm ơn những người đã luôn ở bên bạn là đủ. Còn những kẻ khác, hãy nói với họ bạn hiện giờ sống rất tốt.

4. Những đứa trẻ không mang theo ô, thì phải cố mà chạy cho nhanh.

5. Tại sao không khiến mình trở nên ưu tú hơn để thu hút người khác mà lại phải chạy theo đuôi người ta?

6. Chúng ta không ngừng phấn đấu, không phải để thay đổi thế giới, mà để thế giới không thay đổi được chúng ta.

7. Điều đau đớn nhất không phải là bạn đã thất bại, mà là vốn dĩ bạn có thể thành công.

8. Ba năm gặm bánh mì dù sao cũng hơn ba mươi năm gặm bánh mì.

9. Trong thời khắc đẹp nhất đời người, đừng chỉ biết cắm mặt vào di động ấn Like cho kẻ khác.

10. Đằng sau không ai chống lưng, tuyệt đối không thể ngã xuống được.
Đằng sau không ai chống lưng, tuyệt đối không thể ngã xuống được.

Sunday, October 8, 2017

[Diary] Đó là cách mà cuộc đời tôi diễn ra - 8 Oct 2017

Date: 8 Oct 2017
[Diary] 

Tôi đã cố tránh không viết những dòng này, nhưng một lần nữa cuộc đời lại đập vào mặt tôi rằng đó mới chính là cách mà cuộc đời tôi diễn ra. Tôi đã muốn tránh né, không muốn nghĩ nó là cái định sẵn cho tôi, nhưng ai có thể chối bỏ sự thực?

Tôi phải thừa nhận, và chấp nhận đó là cuộc đời mình, nhưng tôi vẫn không thể nhẹ nhàng chấp nhận nó, mà phải nói là tôi rất đau lòng, xót xa và uất ức cho chính mình. Tôi muốn khóc. Tôi khóc. Cho chính tôi. : )

.

Khóc đi, rồi đứng dậy đi tiếp, T. ạ. Ngày mai là một ngày mới. : )

.
It is what you want. It is what you are supposed to get through in your life. It is your destiny. Cry. Smile. And KEEP GOING.

Monday, September 11, 2017

[LOVE MYSELF] SELF UNDERSTANDING: Biết ơn và yêu chính mình - 11 Sep 2017

Date: 11 Sep 2017
[Diary]

I love myself because I know what I've been through, what I've overcome, and what I'm capable of achieving.

*** Diary của ngày hôm nay liên quan đến sự kiện xảy ra tuần trước và những gì xảy ra suốt 1 tuần sau đó.

Là 1 chuyện thường xuyên xảy ra với tôi. Nói chuyện với parents, sau đó nói tới anh trai tôi, và bùm, chúng tôi bắt đầu to tiếng. Chủ yếu là tôi tức giận và quát tháo với 2 người sinh ra tôi.
Lý do tôi nổi giận thường chỉ có 1 trong 2: 1 là parents tôi lúc nào cũng cho là anh trai tôi vất vả quá, và 2 là parents tôi khó chịu khi tôi đưa ra ý kiến trái ngược với cái điều 1 phía trên.
Nếu lý do là 1, thì chủ yếu là bởi tôi nổi điên lên vì 'GHEN TỴ'. Tôi ghen tị khi thấy anh trai tôi rõ ràng rất thuận lợi so với bao nhiêu người phải lăn lộn ngoài kia mà không được bằng nửa anh ta (trong đó bao gồm tôi), mà vẫn bị (hay được) người ta (ở đây chủ yếu là parents tôi) cho là 'quá vất vả'. Và vì sự 'cho là vất vả' đó là lúc nào ông ấy cũng được parents chăm lo đủ thứ, trong khi tôi, 1 đứa cũng phải vật lộn với việc kiếm sống của mình nhưng kết quả luôn là thất vọng thì lại chẳng nhận được 1 lời động viên, quan tâm nào cả.
Còn nếu lý do là 2, thì vì chủ yếu là tôi nổi điên bởi vì sự bênh vực và BẤT CÔNG của parents mình trong hành xử với tôi và anh trai tôi.

Suy nghĩ sâu xa, thì tụ chung lại chỉ có 1 nguyên nhân: sự bất công, và 1 đứa tôi 1 thời gian dài 'lờ mờ' cảm nhận thấy nhưng không thể nói ra được chính xác là gì, cảm thấy nổi giận. Đơn giản thế.
Bất công là khi đều là con nhưng có người nhận được sự quan tâm, chăm sóc, lo lắng mọi mặt, còn có người thì luôn phải độc lập tự thân lo liệu. Bất công là khi có người dù vẫn bị nói rằng hỗn láo, bất hiếu, ích kỉ, không biết chăm lo cho parents, nhưng vẫn được parents hết lòng chăm sóc, còn có người dù hết lòng quan tâm, chăm sóc parents, sống có ý, sống biết điều, thì với parents cũng chỉ là kẻ bên lề. Bất công là khi có người không cần phải làm hài lòng parents vẫn được yêu thương và quan tâm, còn người còn lại thì luôn phải cố gắng hơn, làm tốt hơn, .... để làm parents hài lòng, làm parents nở mày nở mặt, nhưng đổi lại cũng chỉ là cư xử tử tế, chứ không phải là trân trọng yêu thương hơn.

Thứ 2 tuần rồi là lần thứ n mũ n mũ  n tôi nổi điên với parents vì cái chuyên  cũ rích đó, và là lần thứ n mũ n mũ n tôi tự nhủ phải chấm dứt tình trạng đó, phải chấm dứt mối quan hệ gây cho tôi toàn những cảm xúc tiêu cực đó, chấm dứt mãi mãi, chấm dứt vĩnh viễn.
Cách đơn giản nhất là chấm dứt đối thoại với họ, chấm dứt mọi tiếp xúc với họ. Không phải người ta thường nói đối với toxic relationship, nếu bạn mãi không thể thoát khỏi năng lượng tiêu cực của nó thì cách cuối cùng là chấm dứt nó sao.
Tôi không ăn cơm cùng họ, không giao tiếp với họ, và không dính dáng tới họ.
Lần này tôi xác định với bản thân là lần cuối cùng tôi làm như thế, cho nên tôi đã nt cho bạn mình, nói rõ lời tuyên ngôn của tôi, và nhờ họ giúp tôi luôn ghi nhớ việc đó.
1 tuần đó tôi tự lo cho mình, không giao tiếp với họ và họ cũng đơn giản là không giao tiếp cùng tôi.
Sang T7, CN, 2 ngày cháu tôi sang chơi, thì họ mới vui vẻ nói với tôi vài câu, mà chủ yếu là vì lúc đó cháu tôi đang bám lấy tôi. Tôi yêu con bé, họ yêu con bé, và vì tôi làm cho con bé vui nên họ vui vẻ với tôi. Họ chắc chắn sẽ tử tế với tôi nếu tôi làm cho những người họ coi trọng thấy vui, bao gồm anh trai tôi và cháu tôi.
Uh, chuyện đó thì tôi biết rõ.
Rồi họ mời tôi ăn đồ. Ah, lúc đó tôi cảm thấy relieved lắm, vì dù sao cũng là họ mời. Nhưng rồi tôi tỉnh lại: đã bao nhiêu lần tôi nhanh chóng thỏa mãn vì sự vui vẻ của họ với tôi, và rồi tôi bỏ qua mọi chuyện, và rồi sau đó 1 thời gian tôi lại bị họ làm cho tức điên lên - vì CÙNG 1 LÝ DO? Chỉ bởi vì tôi quá dễ thỏa mãn và QUÊN MẤT bản chất của vấn đề. 

BẢN CHẤT CỦA VẤN ĐỀ - HAY LÀ BẢN CHẤT MỐI QUAN HỆ CỦA TÔI VỚI HỌ - CHỈ CÓ 1: Họ đối xử tốt với tôi, họ vui vẻ với tôi đều vì tôi làm họ hài lòng vì đã tử tế với con trai yêu và cháu yêu của họ, KHÔNG PHẢI VÌ HỌ YÊU QUÝ TÔI, hay vì HỌ NHÌN NHẬN ĐÚNG CON NGƯỜI TÔI. Từ trước tới nay, sự thực HỌ LUÔN COI THƯỜNG TÔI, COI NHẸ BẢN THÂN TÔI VÀ NĂNG LỰC CỦA TÔI.

Thật may mắn, lần này tôi đã thức tỉnh sớm và hiểu rõ được điều đó. Họ thay đổi thái độ với tôi vì họ đang vui, chứ chẳng phải vì họ yêu thích tôi hơn.

Và nhờ vậy tôi có thể đơn giản bước qua cái offer đồ ăn của họ, hay tương đương là vẻ tử tế họ dành cho tôi.

: ) bản chất vấn đề không thay đổi, bản chất mối quan hệ của tôi với họ không thay đổi, và TÔI KHÔNG CẦN SỰ TỬ TẾ CỦA HỌ, HAY SỰ CHẤP NHẬN, HAY SỰ YÊU THƯƠNG CỦA HỌ - HAY CỦA BẤT CỨ AI VỚI TÔI - ĐỂ CẢM THẤY TỐT HƠN VỀ MÌNH HAY CUỘC SỐNG CỦA MÌNH.

Tôi sẽ vẫn sống vui, sống khỏe, sống hạnh phúc và yêu thương bản thân tôi dù cho người khác - kể cả là người sinh ra tôi - đối xử hay suy nghĩ về tôi thế nào đi nữa. Tôi hiểu rõ giá trị của bản thân mình, hiểu rõ lập trường sống của mình, hiểu rõ giá trị đạo đức và nhân sinh quan của mình, hiểu rõ mình xứng đáng sống vui vẻ và hạnh phúc và tự do như thế nào.

Xin cảm ơn cuộc đời đã dẫn tôi đến với sự thấu hiểu này, để tôi hiểu và yêu thương bản thân mình vô điều kiện, và hoàn toàn tự do khỏi mọi ràng buộc mệt mỏi của cuộc sống này.


I’m making space for the unknown future to fill up my life with yet-to-come surprises.
Smile with face, smile with mind, and good energy will come to you and clean away dirty energy.

(Eat, pray, love)








Life is so a.ma.zing : >
I love myself.
I love my life.
*
What a won.der.ful world.
What a won.der.ful life.
What a won.der.ful ME.
(11/9)

Sunday, July 9, 2017

[Diary] Biết ơn ... - 9 Jul 2017

Date: 9 Jul 2017
Source: Diary

Chưa bao giờ tôi thấy biết ơn đến thế!

- Vừa dạo qua blog review ngôn tình của 1 bạn nữ cuối 8x. Thấy ấn tượng về sự sâu sắc của bạn ấy khi nhận định, đánh giá về các tác phẩm ngôn tình, và sự 'hiểu thấu bản thân' của bạn ấy.
Vẫn thường tự hỏi sao lại có những người có khả năng nhìn nhận mọi việc sắc sào, thấu đáo, và tổng hợp, phân tích như vậy.
Mới đầu cũng hơi lạ vì cách viết nhẹ nhàng, rõ ràng, ko lan man, ko sến sẩm, mà sao lại thích những bài nhạc buồn man mác và lời rất chi là bi kịch. Trong lòng hơi khinh khinh nghĩ 'cũng chỉ là mấy đứa trẻ trâu ưa kịch hóa tình yêu.'
Rồi biết là bạn ấy đã có 1 mối tình, và người kia không còn nữa thì... Đau lòng.
Rất đau lòng. 
Đời này thứ tiếc nuối nhất không phải là muốn mà không được, mà là được nhưng mất đi vì không còn tồn tại. 
Cảm giác 'không còn tồn tại' của một ai đó, một cái gì đó rất kinh khủng. Bởi vì sau 1 thời gian đôi khi chính bạn sẽ nghi ngờ rằng những gì về thứ đó có thực sự từng tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của chính bạn mà thôi. Nghi ngờ chính mình là điều kinh khủng nhất trên đời, vì nó khiến ta không biết phải tiếp tục sống như thế nào, vì ta đã mất đi nền tảng của bản thân.
-
Cảm thấy thật may mắn vì đời tôi không phải trải qua những thứ đó.

Từ lâu lâu lâu tôi đã luôn có 1 linh cảm và BIẾT ƠN rằng tôi có 1 cuộc đời BÌNH AN.

Bố Mẹ anh chị em đầy đủ. Gia đình trọn vẹn. Đầy đủ thông minh. Đầy đủ năng lực. Không bệnh tật hiểm nghèo. Không thù hằn chồng chất. Không nợ nần. Không tứ tán.

Những muộn phiền cuộc sống tôi chỉ là những điều vụn vặt linh tinh nhỏ bé, tranh chấp vớ vẩn, và tình yêu vớ vẩn.

Thật may mắn!

Tôi biết tôi không đủ lực để đối phó với những bi kịch thật sự trong cuộc sống. Linh hồn tôi yếu ớt lắm.

Tôi cũng nghĩ nếu cuộc đời này là lựa chọn của tôi cho con đường hoàn thiện linh hồn, thì hẳn phải mang ý nghĩa gì đó, cho nên dù có bất kì nỗi buồn phiền, thất vọng hụt hẫng nào cũng đều đáng giá. Vì đó là con đường trưởng thành của linh hồn tôi.



Nghĩ về lí do tại sao mình hay quên. Nhớ rằng từ hồi nào đó đã quyết định rằng không nên ghi nhớ khắc sâu bất cứ điều gì, chỉ muốn lướt qua cuộc đời, đi tận cùng và kết thúc, coi đó là cách để sống, nên từ đó trở đi tôi chẳng còn quá say mê, cũng chẳng còn ghi nhớ gì nữa cả. 

Thật kì lạ. Không ngờ trí nhớ của một con người tốt hay không lại do chính họ quyết định.

: )