Showing posts with label .karl nghiep. Show all posts
Showing posts with label .karl nghiep. Show all posts

Tuesday, March 19, 2019

[Diary} 19 Mar 2019

Date: 19 Mar 2019
[Diary] .

Ông trời : ) tôi thừa nhận TÔI THUA. TÔI THUA ÔNG RỒI.

TÔI TIN CHẮC DÙ TÔI CÓ VÙNG VẪY KIỂU GÌ ÔNG CŨNG CÓ KHẢ NĂNG BÓP CHẾT MỌI CỐ GẮNG CỦA TÔI.

Tôi là kiểu người: Sinh ra chỗ cao, kết cục thấp kém.

TÔI THỪA NHẬN: TÔI THUA! : )

Đời này người tôi có lỗi là Bố Mẹ tôi, còn thì tôi chẳng nợ ai cái gì. Tôi sẽ cố gắng làm những gì có thể làm để bù đắp cho Bố Mẹ tôi.

Người thứ 2 tôi có lỗi là bản thân. Mắc công mang tiếng SƯỚNG LẮM, mà nào giờ không sướng. Giờ tôi sẽ hưởng cái sướng của mình : ).

Không cần dày vò bản thân là KẺ THẤT BẠI, người mà đấu với trời, THẤT BẠI LÀ CHẮC CHẮN THÔI.

Tôi nhận THUA ÔNG RỒI NHÉ.

---

TO DO LIST:
1. Sống cho bản thân, làm việc mình thích - cảm thấy thoải mái vui vẻ làm
KHÔNG DẰN VẶT BẢN THÂN NỮA. KHÔNG ÁY NÁY VÌ KHÔNG LÀM ĐƯỢC TÍCH SỰ GÌ NỮA.

2. BÙ ĐẮP CHO BỐ MẸ:
- Làm từ thiện, phóng sinh, hồi hướng lại cho Bố Mẹ.
- Đọc kinh Phật - hồi hướng lại cho Bố Mẹ.

: )

Cứ thế cho đến hết đời : )

- ĐỜI TÔI LÀ MỘT CHỮ KHÔNG TO TƯỚNG. 

Friday, February 9, 2018

[SELF UNDERSTANDING] Why I always procrastinate

[Diary]
Date: 9 Feb 2018

Có 4 kiểu người khi ra quyết định:
1. UPHOLDER: Người tự ra quyết định dựa trên mục tiêu bên ngoài và bên trong. Loại người này hiếm - theo tôi chính là loại người SELF-MOTIVATOR - họ tự quyết định phải làm gì và luôn có ĐỘNG LỰC để hoàn thành những gì họ đặt ra. Họ cũng là người làm việc tốt với người khác, khi họ nhận thấy yêu cầu từ bên ngoài là hợp lý và cần thiết, họ cũng tự sắp xếp làm việc tốt.
Parents tôi thuộc nhóm này. Lý giải cho câu hỏi tôi luôn tự đặt ra là 'sao họ có nhiều năng lượng để làm đủ mọi thứ lặt vặt mỗi ngày, từ ngày này sang ngày khác như vậy?!' Hóa ra là họ thuộc nhóm này, họ chẳng cần người theo dõi, thúc bách hay gì gì, chỉ cần họ thấy việc đó là cần thì họ làm thôi.

2. QUESTIONER: Người luôn đặt câu hỏi tại sao cho mọi chuyện, nhưng 1 khi họ đã có câu trả lời hợp lý mà họ thừa nhận, họ sẽ thực hiện những việc họ thấy là cần.

3. REBELLER: Người chẳng thích làm theo bất cứ yêu cầu bên trong hay bên ngoài nào. Người này khó làm việc chung, khó là nhân viên tốt, muốn làm việc với họ thì đôi lúc phải 'lừa' họ 1 chút.

4. OBLIGATOR: Người luôn hoàn thành các yêu cầu của người khác nhưng lại có thể dễ dàng bỏ qua những gì riêng bản thân họ cần. Người này luôn cần có 'cái neo' từ bên ngoài, luôn cần người giám sát, thúc đẩy.

(Tuy nhiên cần lưu ý là bất kể là loại người nào thì kết quả công việc của họ không phải lúc nào cũng tốt, vì chuyện đó lại liên quan đến các năng lực khác của họ, không phải mỗi chuyện motivation.)

------

TÔI LÀ LOẠI OBLIGATOR. Chả trách sao tôi luôn làm việc vì người khác mà chẳng làm gì được cho mình. Nhưng tôi lại là loại tự mâu thuẫn khi tôi rất căm ghét bản thân vì việc đó: suốt ngày chạy cuống lên vì việc của kẻ khác, còn mình thì chẳng làm nên trò trống gì. Tôi hẳn cũng bị lợi dụng vì cái tính đó nhiều.

Để cải thiện tình hình này: TÔI CẦN PHẢI TẠO CHO BẢN THÂN ĐỘNG LỰC, NẾU BẮT BUỘC PHẢI CÓ GIÁM SÁT TỪ BÊN NGOÀI, THÌ ĐÓ PHẢI LÀ BẮT NGUỒN TỪ SỰ SO SÁNH VÀ THEO DÕI DEADLINE CẦN THIẾT
1/ Track my daily time use: Ghi nhận, theo dõi, đánh giá việc sử dụng thời gian hằng ngày của tôi, ghi chú cụ thể thời gian nào tôi làm gì, sau đó tổng kết và phân loại xem tôi dành thời gian cho những việc gì, việc nào là có ích cho tương lai của tôi, việc nào là phí thời gian - là tôi đang tìm cách lảng tránh công việc, và việc nào hoàn toàn là làm cho kẻ khác - hay làm vì yêu cầu của kẻ khác.
2/ Giữ 1 tấm hình hoặc LỜI NHẮC NHỞ về kẻ mà tôi GHEN TỴ nhất trong đời tôi, để luôn nhắc nhở bản thân tôi rằng: Nếu mày không muốn càng lúc càng thua kém kẻ đó, thì mày BETTER WORK YOUR BUTT OFF.
3/ Xác định mục tiêu - chi tiết, cụ thể - set thời gian hạn định (Deadline) và lên lịch để thực thi
4/ Mỗi ngày tự đánh giá những gì đã làm, và tổng kết rõ: Số thời gian tôi đã dành để xây dựng tương lai mình, và số thời gian tôi PHÍ PHẠM!


Friday, February 2, 2018

[SELF UNDERSTANDING] Phí thời gian vì người khác mà không lợi mình

[Diary]
Date: 2 Feb 2018

2 ngày này (1 & 2/2) tôi - & theo ủy nhiệm của parents - chuẩn bị quà cho cháu gái. Hơn chục món quà, parents tôi muốn gói riêng để con bé tận hưởng cảm giác 'surprised' và mở quà mà nó 'tỏ ra' rất yêu thích.

Quá trình: Tôi mất trắng 2 ngày vật lộn, mất thời gian, công sức, đầu tư, tâm huyết, và tiền bạc để gói mỗi món quà thật đẹp, và khác nhau, với suy nghĩ CON BÉ SẼ RẤT VUI SƯỚNG VÀ HÁO HỨC KHI MỞ QUÀ, --- và ẩn bên dưới, ba mẹ con bé sẽ CẢM KÍCH và BIẾT ƠN vì tấm lòng đó của tôi.
--> Tôi lật tung mớ giấy gói quà và card cứng của mình, cố gắng làm ra những cái hộp đựng quà thật xinh đẹp, đáng yêu, tối đến chạy ra nhà sách, tốn 1 mớ tiền để mua thêm giấy gói, card, nơ và những phụ kiện linh tinh khác.
--> Hôm sau, sáng dậy sớm chở cháu đi học, về tiếp tục gói quà, chạy đi đặt bánh kem, lại gói quà, xong tất cả đã 4h30 chạy đi lấy bánh, thế mới xong.

Tiệc sinh nhật: Nhà cháu đến, lôi nhau ra cắt bánh kem, lột quà, tôi thậm chí ko có thời gian tắm. Và khi con bé lột quà, nó KHÔNG HỀ NHÌN NGẮM ĐÁM HỘP GÓI MÀ TÔI CẤT CÔNG GÓI CHO ĐẸP, TRANG TRÍ CHO XINH, nó đơn giản là xé nát hộp, xé nát giấy gói, xé nát nơ, làm sao nhanh nhất có thể để lôi món quà bên trong ra thôi. Tòan bộ công sức, tiền bạc của tôi trong 2 ngày dài mệt mỏi bị con bé xé nát trog chưa đầy 15 phút thành giấy lộn, bởi vì sau đó người khác còn hỏi giờ dọn dẹp thế nào 'với đám giấy lộn mà nó xé ra'. Nó thậm chí còn ko thèm nhìn đến những hình tranng trí gà, vịt mà tôi cất công cắt dán, đến mớ giấy gói xih xắn cực cute mà tôi cất công chọn lựa, hay mớ sequin tôi phải đính từng cái 1. Nó đơn giản là xé nát để lôi đồ ra thôi.

Còn parents nó? Female thì nói vài lời khen đồ đẹp, male thì khác, họ ngược lại trách chúng tôi (bao gồm tôi và parents tôi) chiều hư nó, khiến nó thừa mứa và ko biết quý trọng những thứ nó có.

VÀ GIỜ TÔI CÒN PHẢI MẤT CÔNG DỌN DẸP LẠI ĐỐNG HỖN ĐỘN TRONG PHÒNG VÌ VIỆC GÓI CẢ CHỤC GÓI QUÀ ĐÓ.



KẾT LUẬN: Trong khi người ta dành thời gian quý báu của họ để kiếm được thật nhiều tiền, để đi xây nhà cho họ, để vui chơi cho họ, thì tôi PHÍ THỜI GIAN VÌ NGƯỜI KHÁC, ĐỂ LÀM VUI LÒNG NGƯỜI KHÁC, ĐỂ LÀM THỎA MÃN NGƯỜI KHÁC, ĐỔI LẠI, TÔI CÒN THẬM CHÍ KHÔNG ĐƯỢC BIẾT ƠN. Chẳng ai trân trọng những gì tôi đã làm, công sức, thời gian, và tiền bạc tôi đã bỏ ra. Chỉ vài lời nói qua loa cho có.

--- LỢI NGƯỜI, HẠI MÌNH, KHÔNG NHẬN ĐƯỢC BẤT CỨ HỒI BÁO NÀO. KHÔNG THỂ HIỂU TẠI SAO TÔI VẪN TIẾP TỤC NHƯ VẬY?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ---

Tôi nghĩ, trong lòng họ còn cảm thấy hả hê vì 'cái đứa như mày làm ra vẻ giỏi giang, cuối cùng chỉ giỏi làm mấy thứ vô bổ, phí tiền, chả ra được xu nào, mà cũng chả có gì giá trị.'

Nghĩ, tự tôi cũng thấy KHINH BẢN THÂN MÌNH, và thấy TÔI QUÁ NGU. Cứ lặp đi lặp lại mãi 1 lỗi lầm, như 1 vòng lặp luẩn quẩn suốt đời tôi.

Nếu tôi còn tiếp tục thế này, thì không lâu đâu, chỉ vài tháng nữa, tôi sẽ như con chó ghẻ ngoài đường, sống dưới đáy xã hội, bị người ta khinh cười. THẬT ĐÁNG BUỒN CHO TÔI.

KÉM CỎI TỚI MỨC NÀY ĐÂY. TƯỞNG MÌNH GIỎI GIANG THÔNG MINH CÓ TÀI, NHƯNG LẠI KHÔNG BIẾT ĐỊNH HƯỚNG CUỘC ĐỜI, SỐNG KHÔNG MỤC TIÊU - KHÔNG LÝ TƯỞNG, SUỐT NGÀY CỐ GẮNG LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC, NÊN CUỐI CÙNG KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ CHO BẢN THÂN MÌNH HẾT. 

NGU QUÁ THỦY Ạ, MÀY LÀ ĐỨA NGU NHẤT ĐỜI MÀ TAO BIẾT. VẤN ĐỀ KO PHẢI LÀ MÀY KO KHÔN RA, MÀ LÀ MÀY CÓ KHÔN THÊM THÌ CỤC NGU CỦA MÀY VẪN CÒN TO LẮM, HAY VỐN DĨ, MÀY CHỈ LÀ 1 CỤC NGU VĨ ĐẠI CỨ TƯỞNG MÌNH GIỎI GIANG KHÔN NGOAN. 

HAHAHA.

======================================

MÀY PHẢI NHÌN LẠI CUỘC ĐỜI MÀY, VÀ SỐNG SAO CHO ĐÁNG. NẾU MÀY CÒN SỐNG NGHĨA LÀ CÒN SỨ MỆNH PHẢI LÀM, CHO DÙ KHÔNG CÓ, MÀY CŨNG PHẢI TỰ ĐẶT RA CHO MÌNH, HAY ÍT NHẤT LÀM ĐƯỢC GÌ GIÚP ÍCH CHO XÃ HỘI THỰC SỰ, CHỨ KO PHẢI CỐ SỨC LẤY LÒNG KẺ KHÔNG ĐÁNG NHƯ THẾ!!!!

Sunday, October 8, 2017

[Diary] Đó là cách mà cuộc đời tôi diễn ra - 8 Oct 2017

Date: 8 Oct 2017
[Diary] 

Tôi đã cố tránh không viết những dòng này, nhưng một lần nữa cuộc đời lại đập vào mặt tôi rằng đó mới chính là cách mà cuộc đời tôi diễn ra. Tôi đã muốn tránh né, không muốn nghĩ nó là cái định sẵn cho tôi, nhưng ai có thể chối bỏ sự thực?

Tôi phải thừa nhận, và chấp nhận đó là cuộc đời mình, nhưng tôi vẫn không thể nhẹ nhàng chấp nhận nó, mà phải nói là tôi rất đau lòng, xót xa và uất ức cho chính mình. Tôi muốn khóc. Tôi khóc. Cho chính tôi. : )

.

Khóc đi, rồi đứng dậy đi tiếp, T. ạ. Ngày mai là một ngày mới. : )

.
It is what you want. It is what you are supposed to get through in your life. It is your destiny. Cry. Smile. And KEEP GOING.

Sunday, July 9, 2017

[Diary] Biết ơn ... - 9 Jul 2017

Date: 9 Jul 2017
Source: Diary

Chưa bao giờ tôi thấy biết ơn đến thế!

- Vừa dạo qua blog review ngôn tình của 1 bạn nữ cuối 8x. Thấy ấn tượng về sự sâu sắc của bạn ấy khi nhận định, đánh giá về các tác phẩm ngôn tình, và sự 'hiểu thấu bản thân' của bạn ấy.
Vẫn thường tự hỏi sao lại có những người có khả năng nhìn nhận mọi việc sắc sào, thấu đáo, và tổng hợp, phân tích như vậy.
Mới đầu cũng hơi lạ vì cách viết nhẹ nhàng, rõ ràng, ko lan man, ko sến sẩm, mà sao lại thích những bài nhạc buồn man mác và lời rất chi là bi kịch. Trong lòng hơi khinh khinh nghĩ 'cũng chỉ là mấy đứa trẻ trâu ưa kịch hóa tình yêu.'
Rồi biết là bạn ấy đã có 1 mối tình, và người kia không còn nữa thì... Đau lòng.
Rất đau lòng. 
Đời này thứ tiếc nuối nhất không phải là muốn mà không được, mà là được nhưng mất đi vì không còn tồn tại. 
Cảm giác 'không còn tồn tại' của một ai đó, một cái gì đó rất kinh khủng. Bởi vì sau 1 thời gian đôi khi chính bạn sẽ nghi ngờ rằng những gì về thứ đó có thực sự từng tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của chính bạn mà thôi. Nghi ngờ chính mình là điều kinh khủng nhất trên đời, vì nó khiến ta không biết phải tiếp tục sống như thế nào, vì ta đã mất đi nền tảng của bản thân.
-
Cảm thấy thật may mắn vì đời tôi không phải trải qua những thứ đó.

Từ lâu lâu lâu tôi đã luôn có 1 linh cảm và BIẾT ƠN rằng tôi có 1 cuộc đời BÌNH AN.

Bố Mẹ anh chị em đầy đủ. Gia đình trọn vẹn. Đầy đủ thông minh. Đầy đủ năng lực. Không bệnh tật hiểm nghèo. Không thù hằn chồng chất. Không nợ nần. Không tứ tán.

Những muộn phiền cuộc sống tôi chỉ là những điều vụn vặt linh tinh nhỏ bé, tranh chấp vớ vẩn, và tình yêu vớ vẩn.

Thật may mắn!

Tôi biết tôi không đủ lực để đối phó với những bi kịch thật sự trong cuộc sống. Linh hồn tôi yếu ớt lắm.

Tôi cũng nghĩ nếu cuộc đời này là lựa chọn của tôi cho con đường hoàn thiện linh hồn, thì hẳn phải mang ý nghĩa gì đó, cho nên dù có bất kì nỗi buồn phiền, thất vọng hụt hẫng nào cũng đều đáng giá. Vì đó là con đường trưởng thành của linh hồn tôi.



Nghĩ về lí do tại sao mình hay quên. Nhớ rằng từ hồi nào đó đã quyết định rằng không nên ghi nhớ khắc sâu bất cứ điều gì, chỉ muốn lướt qua cuộc đời, đi tận cùng và kết thúc, coi đó là cách để sống, nên từ đó trở đi tôi chẳng còn quá say mê, cũng chẳng còn ghi nhớ gì nữa cả. 

Thật kì lạ. Không ngờ trí nhớ của một con người tốt hay không lại do chính họ quyết định.

: )

Sunday, July 10, 2016

[Diary] ...

Date: 10 Jul 2016
[Diary]

{Tường thuật}

Tối nay tôi có hẹn với một vài người đi xem chương trình ca nhạc.

Gần đến giờ xuất phát, mặc bộ váy mới mua đã định.

Quá ngắn.

Kéo trước kéo sau. Không được. Quá ngắn rồi.

Vạch tủ, thử vài bộ khác. Không cái nào được. 

Nản. 

Đã đến hạn xuất phát, quyết định không đi, chỉ chạy lên đưa vé cho bạn. 

-

Ra đường. 

Đông. Kẹt xe.

Chủ nhật mà. 

Lại còn đèn đỏ liên tục. 

Dù đã quyết định không đi, để tránh bạn bè phải chịu đựng tâm trạng tồi tệ của mình, nhưng trên đường đi vẫn không tránh khỏi oán trách cuộc đời mình.

.

{Suy ngẫm}

Dạo gần đây không việc gì thuận.

Công việc. Không muốn nhắc.

Mua quần áo tìm niềm vui. Đồ không vừa. Vứt

Mua giày. Giày hết size.

Nhớ lại bé cháu. Nhớ cảnh nó ôm chân bố nó.

Chính là cái đó. Con bé bây giờ nếu có gì không vừa ý, có gì ngoài khả năng, có thể chạy về ôm chân bố đòi bố giúp nó. Còn mình, có ai để mà ôm chân đòi, có ai giải quyết vấn đề cho mình?

Sorry, nobody's there for me. There's only me facing this disappointing life, trying to prolong life, pretending I'm OK.

But I'm not OK. Not anymore. For quite a long time.

....

Cảm xúc tôi tụt nặng, có lẽ từ lúc nhận ra vị bsi đó và cô bé đó.

Không phải tôi cực thích anh ta, chẳng qua tôi đang tự ảo tưởng để cho mình 1 chút gì đó mới lạ, 1 chút gì đó mơ mộng để qua ngày. Ấy vậy mà tỉnh mộng sớm quá.

Dường như ông trời không thích việc tôi ảo tưởng hay mơ mộng. Ông ấy không thích tôi thấy vui vẻ với cuộc sống - dù chỉ là ảo tưởng. Ông ấy thích vạch mặt mọi thứ trong đời tôi, và muốn tôi đối mặt với mọi cay đắng và chua chát đó.

Có lẽ kiếp trước của tôi là cực kì hoàn hảo, xinh đẹp, thành đạt, có địa vị, được người khác nâng niu, trân trọng, yêu thương, nhưng kiếp đó tôi đã quá kiêu ngạo và coi thường những gì mình có, nên kiếp này ông ấy lấy lại mọi thứ, và cho tôi đối mặt với điều ngược lại.

Xinh đẹp ư? Bây giờ thì tôi phải vật lộn cho hai chữ đó. Vật lộn với căn bệnh dị ứng kì lạ, với cơ thể hư hàn khiến làn da tôi khô ráp và xấu xí, với mụn mẩy và thẹo ghẻ đầy người.

Thành đạt ư? Bây giờ tôi vẫn là người có năng lực, rất cố gắng, có điều mọi nỗ lực đều là công cốc, chẳng ai coi trọng, và không ai công nhận.

Địa vị ư? Bây giờ mọi thứ đều có cái giá rất đắt để trả, hoặc không có địa vị, hoặc đạt được địa vị thì vật lộn với mọi nỗi khổ tâm, và lợi dụng.

Nâng niu ư? Lần cuối cùng tôi được nâng niu là bao giờ nhỉ?

Trân trọng ư? Ở căn nhà này, với những người thân quen tôi nhất, địa vị của tôi là ở đâu? Có khi chỉ xếp trước mấy con chó trong nhà - chưa biết được là có khi còn sau chúng nó.

Yêu thương ư? Đã có ai trong kiếp này yêu thương tôi, mà tôi được hạnh phúc, hay hoặc là nước mắt, hoặc là máu, hoặc là tiền. Mọi thứ đều có cái giá nào đó - và rất đắt. Để rồi cuối cùng cái tôi có cũng chỉ là tay trắng, và 1 mình trơ trọi.

---

Cám ơn ông trời. Ông dạy tôi thật nhiều bài học. Hi vọng là kiếp này tôi học xong thì cũng trả xong nợ đời.

Khi tôi tàn kiếp, ông có thể cho tôi trở về cát bụi vĩnh viễn không, hoặc là súc vật cũng được, đừng cho tôi làm người tiếp nhé. Tôi sẽ biết ơn ông lắm : )


Tuesday, March 24, 2015

[Dairy] The sparkle in the eyes now gone

Date: 24 Mar 2015
[Dairy]

Bạn nói "Mắt mày giờ ảm đạm và xám xịt, không còn sáng lấp lánh như trước nữa. Tao rất lo cho mày..."

Bạn giật mình vì điều đó, còn mình giật mình vì câu nói của bạn.

Mình cũng ko ngờ mọi thứ lại thể hiện rõ ràng như vậy trên gương mặt mình. Mặc dù mình cũng nhìn thấy sự ảm đạm của gương mặt mình, nhưng chưa nhìn ra được nó là vì đâu, cho tới khi bạn mình nói ra điều đó.

Lời nhận xét ấy buộc mình phải thực sự nhìn nhận thẳng vào sự thật: tận sâu bên trong tiềm thức - mình đã tắt hẳn hi vọng ở tương lai. Nếu trước đây dù mang cảm giác đang đi giữa khoảng không tăm tối, ko xác định được hướng đi, mình ít nhất còn nhìn thấy 1 đốm sáng le lói ở 1 hướng nọ, và mong muốn đi theo nó, tin tưởng rằng nó sẽ dẫn mình đến nơi tươi sáng và tốt đẹp - nó chính là ánh sáng cuối đường hầm - thì bây giờ dù vẫn nhìn thấy một đốm sáng, nhưng bản thân mình hiểu rõ nó không phải là lối thoát ra không gian rộng mở, mà chỉ là 1 vật giả mình tự dựng lên cho chính mình xem, và nó chẳng dẫn tới đâu cả, vẫn chỉ là đi loanh quanh trong khoảng không tăm tối vô tận. Tiềm thức mình hiểu rằng, cuộc đời mình chỉ có thế mà thôi, mãi mãi tăm tối và vô vọng : )

: ) 

Và mình rút ra được 1 bài học: Nếu sự thật không được tốt, đừng nói gì cả, thậm chí ngay cả khi bạn cố nói ra một cách uyển chuyển, hay an ủi, hay theo kiểu 'look on the bright side', bởi vấn đề ko phải là cách bạn nói, mà là sự thật ẩn chứa sau đó. Biết đâu được chính sự thật đó lại là dấu chấm hết cho hi vọng cuối cùng của một ai đó trong cuộc đời của họ.

Lúc đó, bạn là kẻ tội đồ vì đã giết chết hi vọng của 1 người đang sống và biến họ trở thành 1 xác sống - với tâm hồn đã chết.

----

Điều còn lại  mình có thể làm bây giờ là cố hết sức để tỉnh táo. Nếu ko còn hi vọng gì đáng để sống, ít nhất hãy cố để tồn tại như 1 con người tử tế, cho đến khi mọi thứ kết thúc : )

Saturday, February 28, 2015

[Dairy] Trust and who is there for me

[Dairy]
Date: 28 Feb 2015

Có 1 vài chuyện 'bất ngờ' xảy ra gần đây khiến mình 'choàng tỉnh.' - Ừm, đúng là choàng tỉnh. đó là từ chính xác nhất để mô tả cảm giác 'đột ngột hiểu ra bản chất vấn đề', 'đột ngột nhận ra vốn mọi thứ vận hành theo cách như thế', mà nào giờ mình mãi ko chịu hiểu. - Đúng là choàng tỉnh, nghĩa là đánh thức bản thân khỏi ảo tưởng về vận số của mình.


Chỉ 2 thứ rất đơn giản: 
1. Người tốt - thế giới này rất nhiều - thế nhưng họ không dành cho mình.
Những người đối xử tốt với mình, đơn giản là vì họ muốn thứ gì đó của mình, chứ ko phải vì lòng tốt đơn thuần, hay vì họ quý mến mình.

2. Accompany - người đồng hành, người chia sẻ, chỗ dựa tinh thần - chỉ là chính mình, không có ai khác. 
Thứ duy nhất mình có là bản thân. Chỗ dựa duy nhất mình có là bản thân. Người mình có thể trông cậy duy nhất là bản thân.
Bởi bất cứ khi nào mình có tâm tưởng trông đợi, dựa dẫm vào ai đó, vào cái gì đó, rằng ai đó hay thứ gì đó sẽ giúp mình giải quyết vấn đề thì chính cái thứ đó sẽ làm cho mình thất vọng cùng cực, và 1 lần nữa mất hoàn toàn hi vọng vào cái gọi là tương lai tươi sáng.
Cô độc. Đó chính là vận mệnh của mình. 


Có lẽ năm vừa rồi chính là năm cột mốc giúp mình thức tỉnh hoàn toàn khỏi ảo mộng của bản thân, và giúp mình hoàn toàn trưởng thành (gọi nôm na là vỡ bụng cứt) khi hàng loạt sự kiện xảy ra, trùng hợp lại chỉ đem đến cùng 1 cảm giác, và cùng 1 thấu hiểu về cuộc đời mình.

Những lúc thế này mình sẽ nhe răng cười với bản thân và tự nhủ: "Đó là cuộc đời của mình, là vận mệnh của mình, là ý nghĩa của sự tồn tại của mình. Mình sống 1 kiếp này chính là để trả nghiệp, trả giá, trả quả mà mình đã tạo ra ở lúc nào đó trong 1 kiếp nào đó trước kia."

Dù sao, 1 đời này cũng phải có ý nghĩa của nó.

Nếu là vậy, mình phải vui vẻ sống tiếp đón nhận cho hết, bởi vì đó chính là bổn phận của mình khi sinh ra.

Hãy mỉm cười, và tiếp tục đi về phía trước th. ạ. Mày ko được phép bỏ cuộc, bởi vì nếu mày ko hoàn thành tốt sứ mạng của mày, mày sẽ ko thể chết yên ổn, bởi vì mày sẽ phải tiếp tục trong 1 kiếp khác.

Hãy mỉm cười và hoàn tất nghiệp báo của mày. Rồi lúc đó an ổn nhắm mắt, trở về cát bụi, tin tưởng rằng mình được giải thoát và hi vọng chấm dứt vĩnh viễn luân hồi.

Xin cám ơn : )


Wednesday, September 17, 2014

[Dairy] I was born into a dark swamp : )

Date: 16 Sep 2014
[Dairy] 
---\\
Có những ngày tâm trạng tồi tệ đến mức không thể kìm giữ trong lòng, ko thể ngoảnh mặt cười khỉnh cho qua, hay tự động viên mình 'không sao hết, mọi chuyện sẽ tốt thôi'... mới phải viết ra những dòng này.
Chắc khó có ngày ngồi đọc lại, nhưng vẫn giữ bởi đó chính là hành trình cuộc đời mình, và để quí trọng hơn những gì mình có.
---\\

Nếu nói việc gì là tồi tệ nhất trong cuộc đời này của mình, chính là việc chọn đầu thai làm con của kẻ này!
Chả hiểu sứ mệnh của lần sống này nghiêm trọng tới mức nào mà mình lại phải ép chẹt bản thân đến chết đi sống lại như vậy. 
NGU XUẨN! 
---\\  

I really need a cigarette at the moment.

My emotion is extremely low, and deep inside, I feel disappointed, hopeless, and resentful about myself and my life.

Một kẻ kém cỏi thì luôn là một kẻ kém cỏi. 

Tao xin lỗi, Thủy, tao ko muốn đâm thêm vào nỗi đau của mày, nhưng chỉ có như vậy tao mới có thể giúp mày khóc. Vì tao ở bên trong mày, tao hiểu rõ nỗi đau của mày. Mày thật đáng thương. 

Nhưng ko sao, dù thế nào đi nữa, dù mày có tệ thế nào đi nữa, dù mày có kém cỏi thế nào đi nữa, dù mày có đáng thương thế nào đi nữa, tao cũng ở đây, ngay bên trong mày, luôn cảm nhận mọi đau khổ cùng mày. Mày ko phải 1 mình. Đừng sợ!

Ít nhất bây giờ mày có thể hiểu những khó khăn của mày do đâu mà có, những thất bại của mày do đâu mà có, mày cũng ko phải oán trách những lời đánh giá so sánh bởi những người khác từ hồi còn bé. Họ ko nói sai. Họ ko thiên vị. Họ chỉ cho mày biết sự thật, chẳng qua mày ko hiểu thôi.

Bây giờ mày có thể ko nghi ngờ mà nói 'Ừ, chính là tao sinh ra với tố chất bẩm sinh cho những thất bại đó. Không phải tao kém cỏi hay ko đủ cố gắng, chẳng qua là tao được sinh ra trong 1 cái đầm sâu u tối, chẳng có tí ánh sáng nào ở nơi này, cũng chẳng có ai chỉ được đường lên, nên dù vùng vẫy thế nào, dù vùng vẫy mạnh tới đâu, tao vẫn chìm nghỉm trong cái đầm đen tối đó.'

Ai cũng sẽ đi tới đích. Dù sống dưới ánh sáng mặt trời hay trong đầm lầy tăm tối, thì cũng đều chỉ có 1 cái đích đó. Cho nên đừng buồn, học cách vui vẻ sống tiếp tới ngày đó ở nơi tăm tối đó. Mày chỉ còn phải tiếp tục 15 năm nữa. Mày đi được hơn 2/3 đoạn đường rồi, mày sắp hoàn thành rồi. CỐ LÊN : )

Monday, November 25, 2013

[Dairy] 25 Nov 2013

[Dairy]
25 Nov 2013

Từ lúc nghe được câu nói này cứ ghi nhớ mãi trong lòng: "Nó sống vô tâm, cho nên nó hưởng mọi thứ. Sao bạn không sống giống như vậy?"

Cho nên giờ dù có áy náy trong lòng mình cũng có thể gạt sang 1 bên áy náy đó mà đi tiếp con đường mình đã quyết.
Dù gì thì phúc đã bạc, lòng đã nhạt. Bao năm qua sống tử tế cái thứ vừa bạc vừa nhạt đó cũng chẳng cải thiện được hơn, vậy thôi cứ thế mà tận hưởng những gì còn sót lại đi, quá lắm nó sớm kiệt quệ hơn, ta mau cán đích hơn thôi.

Bây giờ nhìn mọi thứ cứ tỉnh tỉnh như không. Chẳng mặn mà cũng chẳng thờ ơ.

Vốn dĩ chuyện tốt không tới lượt mình, chỉ có 1 kết cục: xấu. Đã thế có gì mà ngần ngại sợ hãi hay lưỡng lự? Căn bản không có lựa chọn để mà lưỡng lự, chỉ là tự mình đa tình, tự mình huyễn hoặc bản thân.


Saturday, September 28, 2013

[Dairy] 28 Sep 2013 - CHUA CHÁT : )

Date: 28 Sep 2013
[Dairy]

Vốn ko thích việc tự cảm thấy chua chát về cuộc đời, nhưng "cây muốn lặng gió chẳng ngừng," không thể quên nếu cuộc đời cứ luôn lặp đi lặp lại và nhắc mình phải nhớ lại.

Tình yêu - haha - chỉ có thể nói là chua chát. Chân thành - CÓ. Chung thủy - CÓ. - Hi sinh - CÓ. Chịu tổn thương - CÓ. Chịu thiệt thòi - CÓ. Hao tổn vật chất - CÓ.

Đổi lại là gì? Ngoài những thứ tình cảm - mang tính đóng góp tâm lý ra - thì còn được gì?
Lúc khó khăn - cũng chẳng giúp được.
Lúc cần vật chất - cũng chẳng có được.

Mà còn phải bỏ thêm ra. Có ai mà người đi làm hỏi xin tiền người thất nghiệp cả năm trời không?

Haha, còn gì chua chát hơn.

Chả qua là trăng trong nước, thấy tưởng đẹp nhưng chẳng có bất cứ giá trị thực tế nào.

----

Không muốn chua chát đâu. Rất muốn mỉm cười vui vẻ và quên đi những tổn thương. Nhưng CÁM ƠN ÔNG TRỜI, ông luôn giúp tôi nhớ rõ những thứ đó - và cảm thấy THƯƠNG HẠI bản thân nhiều hơn.

Haha

Đúng là bao kiếp tạo nghiệp - kiếp này trả cho hết!

Wednesday, September 4, 2013

[Dairy] Duc ket sau chuyen du lich - 4 Sep 2013

[Dairy]
4 Sep 2013

Chuyến du lịch Malay cùng Q. đã dạy cho mình 1 bài học: Không thể tin cậy bất kì ai, cũng ko thể nghe lời giới thiệu của bất kì ai, dù người đó thân thiết với ta đến đâu. Luôn phải tự mình thẩm định lại những gì nghe được.

Con người là loại động vật VÔ TÂM bậc nhất. Phàm là chuyện họ quan tâm, họ hài lòng, họ thấy có lợi cho họ, sẽ thấy họ rất nhiệt tình; còn nếu họ ko thích, ko ưa, thấy ko lợi ích thì họ chẳng màng ngó tới.

Từ nay hiểu rõ mọi mối quan hệ, dù là thân tình tới đâu, dù lâu năm tới đâu, đều nằm bên ngoài vòng tròn bảo vệ của mình, bởi vì chỉ có CHÍNH MÌNH BẢO VỆ CHÍNH MÌNH.

Không thể tin cậy bất kì ai, cũng ko thể nghe lời giới thiệu của bất kì ai, dù người đó thân thiết với ta đến đâu. Luôn phải TỰ MÌNH THẨM ĐỊNH LẠI những gì nghe được.

Sunday, August 25, 2013

[Dairy] 25 Aug 2013

[Dairy] 

Gặp bạn
Nói chuyện gia đình
Sâu sắc cảm nhận cái gọi là 'nghiệp'

Mình ko làm sai, nhưng người khác -dù thân đến đâu- vẫn sẽ nghĩ sai
Đã như vậy, vẫn là ko nói thì hơn

WHO CARES.