Sunday, July 9, 2017

[Diary] Biết ơn ... - 9 Jul 2017

Date: 9 Jul 2017
Source: Diary

Chưa bao giờ tôi thấy biết ơn đến thế!

- Vừa dạo qua blog review ngôn tình của 1 bạn nữ cuối 8x. Thấy ấn tượng về sự sâu sắc của bạn ấy khi nhận định, đánh giá về các tác phẩm ngôn tình, và sự 'hiểu thấu bản thân' của bạn ấy.
Vẫn thường tự hỏi sao lại có những người có khả năng nhìn nhận mọi việc sắc sào, thấu đáo, và tổng hợp, phân tích như vậy.
Mới đầu cũng hơi lạ vì cách viết nhẹ nhàng, rõ ràng, ko lan man, ko sến sẩm, mà sao lại thích những bài nhạc buồn man mác và lời rất chi là bi kịch. Trong lòng hơi khinh khinh nghĩ 'cũng chỉ là mấy đứa trẻ trâu ưa kịch hóa tình yêu.'
Rồi biết là bạn ấy đã có 1 mối tình, và người kia không còn nữa thì... Đau lòng.
Rất đau lòng. 
Đời này thứ tiếc nuối nhất không phải là muốn mà không được, mà là được nhưng mất đi vì không còn tồn tại. 
Cảm giác 'không còn tồn tại' của một ai đó, một cái gì đó rất kinh khủng. Bởi vì sau 1 thời gian đôi khi chính bạn sẽ nghi ngờ rằng những gì về thứ đó có thực sự từng tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của chính bạn mà thôi. Nghi ngờ chính mình là điều kinh khủng nhất trên đời, vì nó khiến ta không biết phải tiếp tục sống như thế nào, vì ta đã mất đi nền tảng của bản thân.
-
Cảm thấy thật may mắn vì đời tôi không phải trải qua những thứ đó.

Từ lâu lâu lâu tôi đã luôn có 1 linh cảm và BIẾT ƠN rằng tôi có 1 cuộc đời BÌNH AN.

Bố Mẹ anh chị em đầy đủ. Gia đình trọn vẹn. Đầy đủ thông minh. Đầy đủ năng lực. Không bệnh tật hiểm nghèo. Không thù hằn chồng chất. Không nợ nần. Không tứ tán.

Những muộn phiền cuộc sống tôi chỉ là những điều vụn vặt linh tinh nhỏ bé, tranh chấp vớ vẩn, và tình yêu vớ vẩn.

Thật may mắn!

Tôi biết tôi không đủ lực để đối phó với những bi kịch thật sự trong cuộc sống. Linh hồn tôi yếu ớt lắm.

Tôi cũng nghĩ nếu cuộc đời này là lựa chọn của tôi cho con đường hoàn thiện linh hồn, thì hẳn phải mang ý nghĩa gì đó, cho nên dù có bất kì nỗi buồn phiền, thất vọng hụt hẫng nào cũng đều đáng giá. Vì đó là con đường trưởng thành của linh hồn tôi.



Nghĩ về lí do tại sao mình hay quên. Nhớ rằng từ hồi nào đó đã quyết định rằng không nên ghi nhớ khắc sâu bất cứ điều gì, chỉ muốn lướt qua cuộc đời, đi tận cùng và kết thúc, coi đó là cách để sống, nên từ đó trở đi tôi chẳng còn quá say mê, cũng chẳng còn ghi nhớ gì nữa cả. 

Thật kì lạ. Không ngờ trí nhớ của một con người tốt hay không lại do chính họ quyết định.

: )