Friday, December 21, 2012

[Dairy] 21 Dec 2012

Date: 21 Dec 2012
[Dairy]

Hôm qua nhận được đt của Ròm chúc mừng sn, đã rất cảm động.
Rồi Ròm bảo ngày 25 được nghỉ, định sang phòng mình chơi.
Giờ nghĩ lại, hiểu ra được tấm lòng của bạn trong đó, rơi nước mắt...

Mình đối với bạn bè đâu có được quan tâm như vậy. Mình giỏi tỏ vẻ, giỏi tỏ ra ân cần chu đáo, nhưng thực sự rất thờ ơ, chuyện của người ko can dự...

Mình cũng có làm được điều gì tốt cho ai đâu?

Cảm thấy có lỗi. Làm những người thân bên cạnh lo lắng suy nghĩ. Ít nhiều đã trở thành gánh nặng của người khác. Kể cả mèo mập. Nó mãi ko trưởng thành, vẫn mãi quan tâm mình kiểu trẻ con, quanh quẩn mấy chuyện lặt vặt, ko biết tính toán cho lâu dài. Nhưng dù vậy, cũng bởi vì mình dở tệ nên mới thành gánh nặng cho người khác như vậy.

Mình phụ lòng nhiều người quá rồi. Chỉ là chưa biết phải làm gì để cải thiện mọi sự.


Tuesday, October 23, 2012

[Dairy] 23 Oct 2012

Date: 23 Oct 2012
[Dairy]
Đột nhiên rất nhớ những tháng ngày tại Nhật, nhớ cái lạnh ngọt ngào, ánh nắng vàng rực rỡ, và những tiếng cười trong veo. Nhớ sự quan tâm nhắc nhở của a.Tân, nhớ sự kín đáo bảo vệ của Sư Phụ, nhớ tình cảm trẻ con hời hợt của Sơn. Tất cả đã chỉ còn là quá khứ : )

Cuộc sống nếu luôn được ngập tràn ấm áp, nhiều người xung quanh như thế, có phải là tốt không? 

Tuesday, October 9, 2012

[Trích dẫn] Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Date: 10 Oct 2012
Source: Chàng giảng viên cầm thú của tôi - Tát Không Không

Làm gì khi nữ chính hoàn toàn gục ngã trước nam chính lúc nào cũng bình tĩnh, lạnh nhạt, không bao giờ chủ động trong tình cảm, mà vốn anh ta cũng không phải người có cảm tình trước???

*** Toàn cục:
- Nữ chính: chân thành, có chính kiến, thông minh lém lỉnh lanh trí, rất có lòng với nam chính, ko ngại 'trâu tìm cọc'
- Nam chính: bình tĩnh, lạnh nhạt, thâm trầm kín đáo, rất giỏi đánh lạc hướng đối phương
***

... Để khiến ai đó nói ra chữ 'Yêu' ...
“Yêu.”
Du Nhiên mặt mày rạng rỡ, lại bóc một hạt dẻ cười đút vào trong miệng Khuất Vân.
Trả lời không yêu, sẽ nhổ một sợi tóc, hoặc cắn một cái vào tay, trả lời yêu, sẽ được tự tay Du Nhiên đút cho một hạt dẻ.
Sau ba bốn lần, đáp án của Khuất Vân chỉ còn một.
---> Không cần mục đích, không quản phương tiện, chỉ biết kết quả như ý =))))))))))))

... Khôn ngoan đá đáp người ngoài ...
“Em coi tôi là chuột bạch?” Đôi mắt thanh nhã của Khuất Vân hấp thu tất cả bóng tối xung quanh.
“Thật ra, trong phòng thí nghiệm, người ta cũng dùng bồ câu và mèo nữa… Nói như vậy, anh có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?” Du Nhiên nuốt nước miếng.

... Bày tỏ sự tức giận cũng rất có cá tính ...
Đây là… lệnh đuổi khách phải không, Du Nhiên lấy lại tinh thần, không nói một câu, trực tiếp bỏ đi.
Trong phòng, Khuất Vân vẫn nhìn ly rượu.
Ba phút sau, tiếng mở khóa vang lên, cửa mở, Du Nhiên xuất hiện trước cửa lần thứ hai.
“Xin lỗi, quên không sập cửa.”
Nói xong, Du Nhiên đóng cửa thật mạnh, “rầm” một tiếng, khiến ly rượu trên bàn vốn tĩnh lặng cũng phải thoáng rung lên.
Sập cửa xong, Du Nhiên bỏ đi một mạch.

... Dũng cảm đối mặt với kẻ đã làm mình tổn thương - dám yêu, dám hận, sẵn sàng tha thứ,  ...
... cuộc đời này của tôi chỉ yêu có mấy người, nếu đã vậy, sao có thể không tha thứ cho họ?
“Tôi không ầm ĩ, tôi không náo loạn, tôi không oán giận, tôi không trả thù, cũng không có nghĩa là tôi sẽ đứng im tiếp nhận lễ rửa tội cho sự hận thù của anh lần nữa.”
-
“Tôi không biết trước đây rốt cuộc bố mẹ đã làm chuyện gì, khiến anh bị tổn thương, tôi rất xin lỗi… Nhưng, một năm đó, tôi đã nhận lấy sự trả thù của anh, tôi nghĩ, thứ phải trả tôi đã trả rồi, tôi không còn nợ anh thứ gì nữa.”
Du Nhiên nhìn Cổ Thừa Viễn, ánh mắt thật thanh thản: “Vì vậy, nếu anh lại làm chuyện gì tổn thương tôi, hoặc người nhà tôi… tôi sẽ không để yên cho anh thích làm gì thì làm đâu."
-
“Thế nhưng, tôi không thực hiện, bởi vì… tôi có yêu anh, mặc kệ tình yêu này là đúng hay sai, cuối cùng tôi vẫn yêu anh.” 
Tôi nghĩ, cuộc đời này của tôi chỉ yêu có mấy người, nếu đã vậy, sao có thể không tha thứ cho họ?” 
“Vì vậy, tôi buông tha cho anh.” 
“Không phải vì tôi mềm yếu, chỉ vì tôi đã từng yêu anh, chỉ đơn giản như vậy.” 
“Còn hiện tại” Du Nhiên đón nhận ánh mắt của Cổ Thừa Viễn, đầu của cô chỉ tới dưới tai anh ta, thế nhưng cần cổ của cô lại ngẩng cao đầy kiêu ngạo: 
“Tôi không còn yêu anh nữa, nếu anh còn tổn thương tôi lần thứ hai, tôi sẽ dùng hết sức mình để trả thù.”

... Tỉnh táo đối diện với khiêu khích của tình địch ...
"Nếu là cô đá anh ấy, vậy cần gì phải ra vẻ ghen tức như thế? 
Tính cách Du Nhiên rất phức tạp, trước mặt người mình thích, cô có thể bất kể hình tượng mà bằng lòng biến thành một con mèo, còn ở trước mặt kẻ thù, cô có thể là một con hổ khát máu, không chịu để người ta ức hiếp. 
Lập tức, Du Nhiên cười lạnh nói: “Thế nhưng, Khuất Vân vẫn đá cô, qua lại với tôi, chuyện này chứng tỏ nhân cách con người vẫn được đề cao hơn.”
Đường Ung Tử mỉm cười nhìn Du Nhiên: “Ai nói với cô là anh ấy đá tôi.” 
Nếu là cô đá anh ấy, vậy cần gì phải ra vẻ ghen tức như thế?” Du Nhiên hỏi ngược lại.
-
“Ý của cô là, bảo tôi rời khỏi anh ấy?” Du Nhiên nhẹ nhàng chuyển động cổ tay, cảm thấy đau đến tê dại.
“Cho dù cô không rời khỏi anh ấy, anh ấy cũng sẽ rời khỏi cô.” Đường Ung Tử nói, giọng nói của cô ta dường như cũng nhiễm mùi hương lạnh lùng. 
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô?” Giọng nói của Du Nhiên bỗng nhiên thả lỏng.
“Tôi và anh ấy có thế nào cũng có liên quan gì đến cô? Mặc kệ Khuất Vân thật tình với tôi cũng được, giả ý cũng được, nhưng xin cô hiểu cho rõ ràng, hiện tại, tôi là bạn gái của anh ấy; mặc kệ cô phản bội anh ấy trước cũng được, anh ấy đá cô trước cũng thế, hiện tại, cô đã là quá khứ của anh ấy.” Du Nhiên quay về phía Đường Ung Tử nhếch khóe môi, nở một nụ cười điềm tĩnh: “Vì vậy, bất kể giữa tôi và Khuất Vân có xảy ra chuyện gì, cô cũng chỉ là cái bóng trong quá khứ, đã nên xuống khỏi sàn diễn rồi. Giữa chúng tôi, giờ đã không còn chỗ cho cô nữa… Rất xin lỗi.”
"Tôi và anh ấy có thế nào cũng có liên quan gì đến cô?" 
-
“Mấy ngày nay tôi cứ nghĩ đến một chuyện, vì sao các người luôn tìm đến tôi – bởi vì Trời sinh tôi có gương mặt như bánh bao, chẳng trách bị chó cắn. Thế nhưng....” Du Nhiên gẩy móng tay, rũ sạch những mảnh da bên trong: “Thế nhưng, trong nhân bánh bao không chừng sẽ có độc, cắn vào, sẽ tiêu chảy.”
-
“Không nên trở lại thử thách tính nhẫn nại của tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không tin cái gì mà 'nhẫn nhịn tránh phiền hà', lấy ơn báo oán khỉ gió gì đấy đâu.” Du Nhiên quyết định nói rõ ràng mọi chuyện trong hôm nay: “Thứ nhất, sau này không cần nói cái gì mà trở về bên anh, nghe thấy một lần, tôi sẽ đánh anh một lần. Thứ hai, không được kiểm soát cuộc sống của tôi, nếu có thể, mời anh cố gắng xuất hiện trước mặt tôi càng ít càng tốt, tôi nhìn thấy anh sẽ cảm thấy bực mình.”
-
"Nếu tình yêu chân chính của con vĩnh viễn không đến thì phải làm sao?" - "Vậy thì yêu chính mình, yêu bố mẹ, để bố mẹ yêu con."  
Dưới nhà chúng ta có một chàng trai, nhìn có vẻ như đang đợi con.” Bạch Linh dịu dàng nói: “Con có muốn xuống dưới nói chuyện với cậu ấy không?”

Rất nhiều chuyện, Bạch Linh đều biết, chỉ là, Du Nhiên không muốn nói với bà nên bà cũng không miễn cưỡng.

Du Nhiên đưa lưng về phía mẹ, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Mẹ, vì sao tình yêu của con đều không thành công?”


“Bởi vì…” Bạch Linh nhẹ nhàng vỗ lưng Du Nhiên, nói: “Nếu hiện tại thành công, vậy sau này đâu còn tình yêu để dành cho người chân chính thuộc về con nữa?”

“Thế nhưng, nếu tình yêu chân chính của con vĩnh viễn không đến thì phải làm sao?” Du Nhiên hỏi. 

“Vậy thì yêu chính mình, yêu bố mẹ, để bố mẹ yêu con.” Bàn tay Bạch Linh giống như có ma lực, mỗi một lần vỗ về lên lưng Du Nhiên đều tăng cho cô một ít sức lực.
-
"Mẹ, người dưới lầu kia đã tổn thương con, con nên làm gì bây giờ?" - "Thứ nhất, suy nghĩ lại thật cẩn thận, tất cả đều là lỗi của cậu ta sao? - Thứ hai, cậu ta đã xin lỗi hay chưa? - Thứ ba, nếu con thật sự tức giận, bây giờ mẹ sẽ đi nấu một nồi nước nóng, đổ vào đầu cậu ta, được không?" - "Không được." - "Sao vậy, không nỡ à?" - "Không, chỉ là mẹ không cần phí nhiều công sức như vậy." 
Du Nhiên bỗng xoay người, ôm lấy thắt lưng Bạch Linh: “Mẹ, người dưới lầu kia đã tổn thương con, con nên làm gì bây giờ?” 
“Mẹ nhớ mẹ đã dạy cho con điều này từ rất lâu rồi.” Bạch Linh cầm lược, cẩn thận chải từng sợi tóc vì lâu ngày không chăm sóc mà thắt nút vào nhau của con gái: “Khi còn bé, khi mẹ đi bắt nạt, mẹ đã nghĩ đến những chuyện gì, con quên rồi sao?”
“Thứ nhất, suy nghĩ lại thật cẩn thận, tất cả đều là lỗi của cậu ta sao?”
...
“Thứ hai, cậu ta đã xin lỗi hay chưa?”
...
“Thứ ba, nếu con thật sự tức giận, bây giờ mẹ sẽ đi nấu một nồi nước nóng, đổ vào đầu cậu ta, được không?” 
“Không được.” Du Nhiên ngăn lại. 
“Sao vậy, không nỡ à?” Bạch Linh hỏi. 
“Không, chỉ là mẹ không cần phí nhiều công sức như vậy.” 
-
Du Nhiên nói xong liền nhảy xuống giường, bắt đầu rửa mặt, chải đầu.
Lần này, cô không để ý đến trang phục, chỉ mặc một bộ quần áo thể thao. 
Tóc buộc đuôi ngựa, chân đi giày vải, nếu đôi mắt không sưng như quả hạnh, Du Nhiên hẳn là rất có tinh thần. 
Nhìn thấy Khuất Vân phía xa, Du Nhiên không rơi nước mắt nữa, chỉ rất bình tĩnh đi tới. 
“Tôi nhận lời xin lỗi của anh.” Du Nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, anh cũng không cần cảm thấy hổ thẹn, chuyện này, coi như cho tôi một bài học đi.”
-
“Du Nhiên, tha lỗi cho tôi.” 
“Không phải tôi vừa nói rồi sao?” Du Nhiên đút hai tay vào túi, nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” 
“Em hẳn là biết, điều anh gọi là xin lỗi có nghĩa gì.” Khuất Vân nói. 
“Tôi hiểu, nhưng tôi không làm được.” Du Nhiên nhún vai, cho dù đã dựng thẳng cổ áo lên nhưng trong cơn gió lạnh, cô vẫn cảm thấy rùng mình, vì vậy phải rụt cổ lại. 
Khuất Vân thấy vậy, lại giống như trước, anh cởi chiếc khăn trên cổ mình xuống, thật tự nhiên, muốn quàng lên cho Du Nhiên. Nhưng Du Nhiên lui về sau, bàn tay Khuất Vân cầm khăn quàng cổ, đặt giữa không trung, không vươn ra, cũng không thu về. 
“Loại động tác vô cùng thân thiết này không còn thích hợp với chúng ta nữa.” Du Nhiên mím môi, khóe miệng của cô trời sinh có một độ cong luôn hướng lên trên, giống như luôn cười: “Bởi vì chúng ta đã chia tay, giữa chúng ta, đã kết thúc rồi.”
-
"Tôi thích anh, tôi yêu anh, vì vậy tôi tình nguyện để anh thắng, bằng lòng để anh khống chế, bằng lòng để chính mình rơi vào thế yếu." - "Thế nhưng, hiện tại tôi đã không còn yêu anh nữa, anh đã mất lợi thế duy nhất, đừng nghĩ rằng có thể khống chế tôi nữa."
“Thế nhưng, tôi chưa đồng ý.” 
Du Nhiên bỗng nở nụ cười, thật sự nở nụ cười, cô quay đầu, nhìn cây cối xanh tươi phía xa xa trong tiểu khu, sau đó, cô quay lại, giọng nói thật bình tĩnh: “Khuất Vân, lẽ nào anh còn không hiểu? Vì sao mỗi lần đều là anh thắng? Cũng không phải vì anh lợi hại thế nào, mà là… tôi tình nguyện để anh thắng. Tôi thích anh, tôi yêu anh, vì vậy tôi tình nguyện để anh thắng, bằng lòng để anh khống chế, bằng lòng để chính mình rơi vào thế yếu.” 
“Thế nhưng hiện tại…” Du Nhiên vươn ngón trỏ, day day mũi, tiếp tục nói: “Hiện tại, tôi đã không còn yêu anh nữa, anh đã mất lợi thế duy nhất, đừng nghĩ rằng có thể khống chế tôi nữa, vĩnh viễn đừng nghĩ.”
-
Đó là khi tôi cho rằng anh xứng đáng với tình yêu của tôi, mới nói ra lời thề như thế, nhưng bây giờ…” Du Nhiên lùi lại, chậm rãi rời khỏi anh: “Anh đã không còn đáng giá nữa.”
“Tôi chỉ nhớ, em đã thề, em nói yêu tôi, sẽ vĩnh viễn không rời khỏi tôi.” 
Đó là khi tôi cho rằng anh xứng đáng với tình yêu của tôi, mới nói ra lời thề như thế, nhưng bây giờ…” Du Nhiên lùi lại, chậm rãi rời khỏi anh: “Anh đã không còn đáng giá nữa.”

Du Nhiên đành phải chấp nhận số phận quay lại đường vừa rồi, một lần nữa lau nước mắt nóng hổi, lau mồ hôi lấy thêm hai bình nước sôi nữa. 
Du Nhiên vốn có thể trả thù, nhưng cô không làm. 
Bởi vì gần đây, Du Nhiên bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân, vì sao lần nào yêu đều kết thúc thảm hại như thế, nguyên nhân chỉ có một – báo ứng. 
Đây là báo ứng vì cô đã vô nhân đạo mà ức hiếp Tiểu Tân. 
Du Nhiên quyết định nên vì mình chuộc tội, cho nên đối với những công kích của Tiểu Tân, cô áp dụng thái độ nhẫn nhịn chịu đựng.
-
“Biết không? Hoa hậu giảng đường ở phòng ngủ bên cạnh qua lại với một giảng viên đấy.” Du Nhiên đột nhiên nói.
“Hoa hậu giảng đường qua lại với giảng viên thì liên quan gì tới việc em và Long Tường quen nhau?” Khuất Vân hỏi.
“Nếu vậy, tôi và Long Tường quen nhau có liên quan gì tới anh?” Du Nhiên liếc mắt một cái dò xét.
Trẻ con trước khi biết đi thì phải biết ngã. Thành công cho người ta sự tự tin và thất bại khiến người ta trưởng thành.
Karl's MEMO:
- Với người ta yêu thương, hãy tha thứ cho những tổn thương họ đã gây ra cho ta
- Nhưng với người đã không còn tình nghĩa, nhất định ko thể đơn giản nói 2 chữ 'Tha thứ'. Nhất định phải vui vẻ và sống thật tốt, và nhất định phải chấm dứt mọi quyền lợi đặc biệt ta đã trao cho họ trước đây: quyền được làm ta tổn thương.
- Với kẻ khiêu khích, tỉnh táo chất vấn 1 vấn đề quan trọng: 'Chuyện đó liên quan gì tới họ? Họ làm vậy với mục đích gì (lợi ích gì)?'
"Trẻ con trước khi biết đi thì phải biết ngã, có người cũng nói thành công cho người ta sự tự tin và thất bại khiến người ta trưởng thành."

Wednesday, September 26, 2012

[Poem] Ai đúng ai sai, trời biết là được

Date: 26 Sep 2012
Source: Internet

Sống 1 kiếp người, bình an là được
2 bánh 4 bánh, chạy được là được
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được
Người xấu người đẹp, dễ coi là được

 Người già người trẻ, miễn khỏe là được
Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được
Ông xã về trễ, miễn về là được
Bà xã càu nhàu, thương mình là được

 Tiến sĩ cũng được, bán rau cũng được
Tất cả phiền não, biết xã là được
Kiên trì cố chấp, biết quên là được
Bạn bè xa gần, nhớ nhau là được

 Không phải có tiền, muốn j cũng được
Tâm tốt việc tốt, số mệnh đổi được
Ai đúng ai sai, trời biết là được
Tích đức tu thân, kiếp sau cũng được

 Thiên địa vạn vật, tùy duyên là được
Có rất nhìu việc, nhìn xa sẽ được
Nói nhìu như vậy, hiểu được là được
Vẫn còn chưa hiểu, xem lại là được...

Bài thơ này... được! 
Thiên địa vạn vật, tùy duyên là được 

Wednesday, September 5, 2012

[JOB] In sales, there is no 'I' in team

Date: 5 Sep 2012
Source: CBS Watch

In sales, there is no 'I' in team

(MoneyWatch) The obsession with finding super successful sales people is understandable. Who doesn't want to employ a rock star? A great deal of time and energy in spent to find the person with the perfect combination of verve, rapport and other sales skills.

But that is misguided. Even if the perfect person exists, more is needed to land major accounts.
Companies are obsessed with salespeople's qualifications, experience and achievements. Except that it is not the individual, but rather the team that is the key to landing such key account sales. Teamwork is the true way to sustained and enduring success in growing a business.
In turn, team performance is influenced by the kinds of people making up a team that hunts big deals. But not all of those are salespeople. Certain combinations of personality types and job functions perform better than others.
When you change the thinking from player to team, the responsibility for performance is spread across all team members. You must figure out what balance of skills you need. A quick list might include:
1. The Opener. This person is a rapport builder. Someone who can generate interest, open the door and secure a meeting with an executive sponsor.
2. The Technician. A person who demonstrates that you know your stuff. This is your industry expert, who can provide the necessary language, history and context to the discussion as it relates to the prospect's company and its potential purchase from our company.
3. The Flow. A very important relationship person. He or she gets a sense of the prospect's people and keeps the sales communication moving. This person is a facilitator, more like a sales chauffeur than a sales driver.
4. The Strategist. This is the thinker with a black-belt in human relations. Handles people, motivations, approaches and structure for the meetings, sales calls and overall pitch.
5. The Muscle. Heavy-duty experts who may lack people skills. Subject matter experts on the team who can match up with a prospects counterparts on issues such as design, engineering, IT and operations.
6. The Closer. The person with the authority to close the deal; work out the price, terms and related issues; and make the commitment on the part of the company. Big deals cannot be sold by a salesperson... alone. It takes a tribe to hunt a big sale, and the chief of the tribe needs to lead the hunt.
You may have people capable of playing more than one role on your team, but more than likely you will not have "the complete package" in one person. Hardly anyone ever does. Here's whats important:
Ability to play as a part of a team. Team members should be just that -- members of a team. They should play well with others.
Historical performance sync of sales cycle and sales size. Find those people who are used to the length of the sales cycle and the size of the deals you're looking to secure.
"German shepherd" discipline. When you are a part of a multi-person team, you need to be able to respond to the subtle leadership signals of "come," "go," "no," "sit" and "stay." Team members must know how to listen.
Here is the biggest reason that landing a key account depends on a sales team: Big deals cannot be OK'd by a single executive. Everyone at the prospect company seems to have a veto, but nobody can vote "yes." Decisions in your favor are made because the fewest number voted "no". The sales team needs to work to get the no off the table instead of letting the solitary sales star get one loud yes.
Big deals cannot be OK'd by a single executive. 

[JOB] How to be happier at work

Date: 5 Sep 2012
Source: CBS Watch

How to be happier at work


(MoneyWatch) COMMENTARY Happiness is much in the news this week with the release of Gretchen Rubin'sHappier at Home, her sequel to the book-turned-cultural phenomenon known as The Happiness Project. In her latest book, she spends a year pursuing domestic bliss. She re-examines her possessions, how she spends her time, how she interacts with her family members and comes up with lots of additions to the happiness toolkit. Go on adventures with each kid. Take up a new challenge. Become a tourist in your own neighborhood. Create shrines to happy memories.
It's all fascinating advice, but while we want our homes to be a refuge, we spend a lot of time at work, too. And so, the book got me thinking: Are there ways to do a happiness project in the office as well?
What successful people know about weekends
4 things Gen Y gets right about work
Why morning people are happier
I do believe that whatever you are doing now, professionally, you can make your work life better in a million ways. Happiness is ultimately a choice. Here are a few ways to choose it on the job:
1. Put something on your desk that makes you smile. Sure, the photos of your kids are great, but I'm guessing you start looking past them after they're there long enough. Switch them up every few months, and think outside the photo album. What about a bright orange flower? A print? (My mood is improved by several Wendy Hollender botanical drawings on my office walls).
2. Schedule something to savor during every workday. Maybe it's lunch at a new place, 15 minutes reading a good book on your break, or a phone call to an old colleague to catch up. Plan it in, so you can enjoy the anticipation as well.
3. Choose your projects carefully. Hopefully one of the benefits of climbing up your corporate ladder is getting to spend more of your time on things you want to do. When you're excited about a project, you're naturally more focused and cheery. Aim to be in that state most of the time. Seek these projects out and do what it takes to land them.
4. Challenge yourself. We are happiest when working right at the limits of our abilities, attempting things that are difficult but doable.
5. Get a grip on your time. Time wasters (random web surfing, instantly responding to email) are fun in the moment, but weigh you down like eating too much fast food. Fill your work hours with important things, and you'll naturally devote less time to things that don't matter.
6. Make friends. Try to grab coffee with someone new each week. Social ties are a strong component of happiness, and knowing people personally makes work less chilly.
7. Take the long view. You can perceive ambiguous comments as slights, and ruminate on them all day. Or you can remind yourself that you will have absolutely no memory of this incident two years from now. One mindset will definitely make you happier than the other.
8. Choose the bigger life. That's the tagline of Happier at Home, and as Rubin quotes Samuel Johnson, "Life is barren enough surely with all her trappings... let us therefore be cautious how we strip her." We often like to keep things simple. We like to avoid rocking the boat. But while trying to improve a popular product, or reform a storied culture is a huge risk, in the end, we only live once. You can hold your fire, but what are you saving your energy for? Spend out -- and you may just buy happiness.
... In the end, we only live once. You can hold your fire, but what are you saving your energy for?

You can perceive ambiguous comments as slights, and ruminate on them all day. Or you can remind yourself that you will have absolutely no memory of this incident two years from now.

Karl's MEMO:
1/ Keep your inspiration and happy ingredients within your sight.
2/ Plan for new and exciting things each day: lunch time at a new place, coffee time with a new friend, read a part in a book in your break, contact with an old colleague, etc.
3/ Fill your time with quality tasks - and don't waste on unimportant things.
4/ Only take in mind and keep in heart people and things that are meaningful to your life. Don't weight on bad moments or incidents.

Wednesday, August 22, 2012

[Dairy] 22 Aug 2012 - tàn độc

Date: 22 Aug 2012
[Dairy]

Đã thực sự trải nghiệm cái gọi là 'Độc đoán, chuyên quyền', 'sĩ diện hão' và 'lưỡi không xương.'

Chỉ cần là ko làm đúng điều họ muốn, thì họ sẽ sẵn sàng giẫm đạp, bươi móc, lật lọng, ... mọi cách tàn độc nhất, để thỏa mãn sự tức giận của họ - đặc biệt là khi đó là kẻ dưới quyền của họ mà nếu phản đối sẽ mang danh vô đạo đức - chính là con của họ, và họ cũng sẵn sàng phá nát luôn mối quan hệ của kẻ chống đối với những người khác trong dòng tộc nếu việc đó giúp cho họ đạt được mục đích giẫm đạp kẻ to gan kia.

Lưỡi ko xương phải gắn với tai có khả năng đóng mở. Phàm cái họ muốn nghe thì họ nghe, cái ko muốn nghe thì hoặc như ko nghe, hoặc họ nghe nó thành cái khác - và cái lưỡi ko xương sẽ biến từ không thành có từ có thành ko.

Toàn bộ cảm giác chỉ có thể diễn tả bằng 2 chữ ' bật ngửa' và 'bất chấp thủ đoạn.'

Cho dù ta có chuẩn bị tinh thần cho sự bất ngờ, ta cũng sẽ ko bao giờ có thể tưởng tượng ra được đến 1% của cái thực sự xảy ra.

Chẳng còn chút tôn trọng nào còn sót lại.
Có cảm giác trong con người đó, bên trong cái vỏ bọc đó là 1 sự rỗng tuếch của huênh hoang, tự cho mình hơn tất cả!

Sunday, August 19, 2012

[Dairy] 19 Aug 2012

Date: 19 Aug 2012
[My dairy]

Moving it all - for the last time.
Start the life in which you know you can only stand on your own feet - and that is all you have - and then you learn to highly treasure any helping hands you've got for the moment.

That's just the way life going on and around. You won't know what happen the next moment.
So just live this moment the utmost-best way you can.

Some people are born to have a life that seems to be very fulfilling in other people's eyes, but to make it happen that way, they actually have to go high and low and exert themselves to the utmost.

Well, be happy, you might be lucky.

Thursday, August 2, 2012

[JOB] How to sound like you know what you're doing

Date: 2 Aug 2012
Source: CBS Money Watch

How to sound like you know what you're doing


(MoneyWatch) COMMENTARY There's an old saying that my best friend growing up had on a plaque in his room: "If you can't dazzle them with brilliance, baffle them with bull$#*!"
While it's tempting to think that executives and managers know exactly what to do in every situation, the truth is that we all more or less make it up as we go. I'm not kidding.
Take rookie managers. Most are promoted by way of incentive, meaning they're thrown into the deep end to see if they can swim. They have little or no training for a management position and have to more or less figure things out for themselves.
Even established executives need weeks or months to get a handle on things when they join a new company or are promoted to a new position. In the mean time, they still need to look and act the part, meaning they at least need to sound like they know what they're doing.
If you can't come across like you're capable -- even when you're not -- nobody will have enough confidence in you to put you in charge of a hot project or give you more responsibility. If that's the case, you can kiss any chance of getting promoted or getting ahead goodbye.
Unfortunately, human capability is described by bell curves, meaning the vast majority of us are mediocre when it comes to just about anything. Even stars can find themselves clueless in new situations. Since it's always a good idea for you to at least sound like you know what you're doing, here are five practical and effective ways to do that.
Now, before you get all sanctimonious on me for encouraging people to be cunning and manipulative, let me tell you something. This is how it works in the real world.
This is how Bill Gates got the IBM (IBM) PC business that essentially got Microsoft (MSFT) off the ground. It's also how Steve Jobs got people to buy into a little garage shop called Apple (AAPL). And not that I'm comparing my career to those guys -- it's obviously autobiographical or I wouldn't be writing about it.
Always say, "Sure, no problem." If your boss then asks, "Do you know what to do?" don't flat-out lie and say, "Yes." Just say, "I'm sure I can figure it out. Don't worry, I'll get it done. You can count on me; I won't let you down, ...." yada yada. Just don't go overboard or you'll sound too much like you're trying to convince yourself and it'll backfire, as in the next pointer.
Say very little. When questioned by someone in authority, most of us will babble on until we see some sort of positive response. Don't do that. When it comes to acting like you know what you're doing, less is more. Give a brief answer, look your boss or whoever straight in the eye, and wait. More often than not, they'll give you the same look back, judge your level of confidence, and say, "Fine." But the more you say, the more uncomfortable you'll sound, the less confident you'll look and the more likely you are to dig yourself a deep hole you can't get out of.
Do your homework. Back in the day, whenever I got a new job and had no idea what to do, the first thing I did was spend some time with people who'd been there before and ask them what they would do in my shoes. That way you can at least walk in with a plan. It's amazing how rarely people take advantage of this simple but highly effective way to make a great first impression. It also shows initiative and commitment that you took time to prepare.
Act like a duck. Ducks look so calm and serene from above but, underneath the water, they're actually paddling like they're being chased by alligators. New situations are scary, and it's human nature to be afraid of the unknown, but the truth is that the way you feel isn't necessarily evident to anyone else. So lighten up and stop worrying about how you look and sound. You know, I used to have a terrible fear of public speaking. Inside I was nervous and panicky, and yet nobody ever noticed a thing. Go figure.
Have a sense of humor and humility. The two most underrated leadership traits are humor and humility. People are attracted to it and, for some reason, it makes you seem more confident and capable. Also people will cut you way more slack if you show a little bit of interest in them and don't take yourself so seriously or come off like an egotistical jerk. That alone will buy you more time and open people up so you can get the lay of the land.
Got any tips for how to come across like you're on top of things when you're not? 

[JOB] 5 job application cover-letter disasters

Date: 2 Aug 2012

5 Job application cover-letter disasters

(MoneyWatch) Looking for a job? I may be able help. Having hired a few folks recently, I've noticed a trend in the job applications I've reviewed.
We're talking about cover letters. You know -- the document that makes your very first impression with HR and the hiring manager. I personally glean a lot from the cover letter, and have pulled together some cover letter-related tips for anyone on the job hunt.
1. Be sure to include one. Many people seem to think that since cover letters are optional, it's okay to omit them. I've even some trendy new job-hunting advice recommending that cover letters have fallen out of style, and so you should only submit a resume. No! The cover letter is your opportunity to own the narrative, to tell the hiring manager why you're a great fit for the job and passionate about getting an opportunity to prove yourself. If you don't include a cover letter, the hiring manager needs to scan the resume -- which takes time -- to try to figure out if you have the right skills and experience for the position. That also requires parsing language that might be specific to your last company or industry and translates poorly to the local dialect of the company you're applying to. Bottom line: If you don't take the time to send me (the hiring manager) a cover letter, your resume almost certainly goes directly into the recycling bin.


2. Don't be arrogant. Your cover letter tells me things about your personality that aren't apparent in the resume. Regardless of how skilled or talented you are, I'm going to have to work with you every day after I hire you. It's important that I can get along with you. Indeed, many companies ensure that peers get a say in hiring decisions to ensure they feel good about the candidate as well. So don't lead your cover letter (as I have recently seen) with arrogant boasts or bulleted quotes from former employers, as if you were listing features on a product sell-sheet. Don't make silly claims like, "I will get a perfect score on any evaluation you give to me." Just be yourself -- unless "you" really is that arrogant guy, in which case you should tone it way down.
3. Don't shotgun applications to every job regardless of your qualifications. This should be common sense, yet I frequently see submissions from people with absolutely no experience whatsoever applying for fairly senior publishing jobs. For instance, someone recently applied for a role as a senior writer at my company and cited experience as a salesclerk and call-center operator in the cover letter. I know there's no real downside to this strategy, in the sense that the worst thing that can happen is that you don't get the job, but remember that it takes time to send these pointless applications. Focus on roles you understand and are qualified for, and be sure to customize your cover letter accordingly. If I'm hiring a writer, your cover letter shouldn't tell me about your experience inventorying ice cream sandwiches. 
4. Double check your grammar. Don't rush through your cover letter. Check it for grammar and spelling. Yes, those things matter -- a lot. Likewise, avoid exclamation points. I know not everyone is as sensitive to this as I am, but if I see an exclamation point in a cover letter ("I am very eager to get this job!"), I automatically put the candidate on probation. If I encounter two or more exclamation points in a single cover letter, the individual is highly unlikely to progress to an interview.
5. Double check the job you're applying for. There's absolutely nothing wrong with applying for multiple jobs at once -- even multiple jobs at the same company. But if you do, read your cover letter very carefully and make sure you revise the details so it accurately reflects the role you're applying for. Recently, I've gotten several cover letters that were written for the wrong position. The candidates simply applied for a different job first and forgot to update the cover letter when they sent it to me. Granted, even that's not as bad as attaching a photo of Nicholas Cage.

Wednesday, July 25, 2012

[Book] The fine art of small talk

Date: 25 Jul 2012 
Source: Book - The Fine Art of Small Talk

THE FINE ART OF SMALL TALK

- Một người giao tiếp tốt thường biết cách gợi những cảm xúc tích cực ở người khác.
Xấu hổ và kiêu ngạo là hai điều khác nhau hoàn toàn nhưng hình thức biểu hiện bên ngoài lại hoàn tooàn giống nhau. Do vậy đừng mạo hiểm giữ im lặng để bị lầm tưởng rằng bạn tự phụ hay kiêu căng.

- Chỉ cần vài cuộc nói chuyện thoải mái thôi cũng sẽ khiến người khách hàng tiềm năng nhớ đến bạn hơn là nhớ tới đối thủ của bạn.
... Họ thường chọn mua đồ và sử dụng dịch vụ ở những cửa hàng tư nhân bởi sự nồng hậu, thân thiện và biết quan tâm.

- Chuyện trò không có nghĩa là nói chuyện vớ vẩn mà là kết nối mọi người lại với nhau.

- Đơn giản là không ai thấy tôi bởi tôi quá lặng lẽ.

- Xấu hổ và kiêu ngạo là hai điều khác nhau hoàn toàn nhưng hình thức biểu hiện bên ngoài lại hoàn tooàn giống nhau. Do vậy đừng mạo hiểm giữ im lặng để bị lầm tưởng rằng bạn tự phụ hay kiêu căng.
"Chúng ta đã cùng dự tiệc hàng chục làn, và trước mặt mọi người cô đã lờ tôi đi. Cô là người kiêu căng nhất mà tôi biết. Tôi không có hứng thú mua bất cứ thứ gì của cô cả."

- Phải biết trèo cây thì mới đến được chỗ có nhiều hoa quả.

- Phải luôn biết mạo hiểm và lường trước mọi việc.
... và nếu như bạn có bị từ chối thì đó cũng không là cái cớ để người ta kết luận về con người bạn. Người ta không đủ hiểu về bạn để đưa ra bất kỳ kết luận nào.

Phải biết trèo cây thì mới đến được chỗ có nhiều hoa quả.
- Mở đầu cuộc trò chuyện là trách nhiệm của bạn, duy trì cuộc trò chuyện cũng là trách nhiệm của bạn.
--> Bước đầu tiên: Nỗ lực trong đối thoại và chủ động giúp người khác thấy thoải mái.

- Tạo đề tại trò chuyện: hãy tạo điều kiện cho người khác nói về bản thân họ.
--> Sử dụng câu hỏi mở
... Sức mạnh của những lời hỏi han: đơn giản nó giúp bạn hiểu về người khác

--> Hội thoại thân thiện: Mọi người thường hay để ý đến những cuộc nói chuyện trong đó có nhắc đến họ và có ý nghĩa với họ.

- Làm rõ hay diễn giải lại lời nói sẽ tránh được sự hiểu lầm

- Khen hợi hành vi cư xử của người khác. Điều này đặc biệt cần thiết khi cử xử với trẻ con. Không nên chỉ tập trung chỉ trích những hành vi không đúng của chúng, thay vào đó hãy ngợi khen chúng vì những hành vi đúng.

- Những biểu hiện khi bạn rời khỏi đối thoại sẽ để lại ấn tượng cuối cùng, do đó hãy biểu hiện sự thế nhị bằng cách rời đi lịch sự.

TỰ TIN và một trong những thứ có sức hút mạnh mẽ nhất sau ngoại hình đẹp.

Karl's MEMO:
Dám mạo hiểm - bắt chuyện trước
Nỗ lực trong đối thoại: MỈM CƯỜI + Giao tiếp bằng mắt + Chào hỏi + TỰ GIỚI THIỆU + Hỏi han
Nhớ đúng tên & dùng tên họ trong suốt cuộc nói chuyện
Tạo điều kiện cho người ta nói về họ
--- Sử dụng câu hỏi mở
--- Biết lắng nghe
--- Bình đẳng: cho đi & nhận lại - hãy tiết lộ thông tin về bạn
--- Khen ngợi & quan tâm _ chân thành

[Book] Làm việc có phương pháp

Date: 25 Jul 2012
Source:  Book - Làm việc có Phương pháp

LÀM VIỆC CÓ PHƯƠNG PHÁP

1. Đóng khung một trí tuệ non trẻ ngay từ đầu quả là điều đáng tiếc, vì như thế chẳng khác nào đặt cái cày trước con trâu.
2. Bộ não chỉ cân nặng 2% trọng lượng cơ thể nhưng lại tiêu thụ 20% dưỡng khí của cơ thế bạn.
3. Kiên nhẫn và thong thả làm được nhiều việc hơn là mạnh bạo và nóng nảy (La Fontaine)

Cách tốt nhất để kích thích trí não là thực hiện nhanh các phép toán đơn giản và đọc sách thành tiếng... Hai hoạt động này thậm chí có thể giúp con người giữ tinh thần minh mẫn và đẩy lùi các tác động lão hóa nào.
- Luyện tập não làm tăng khả năng nhớ đến 20%
- Các bài tập tính toán đơn giản và đọc to thành tiếng giúp làm giảm cá triệu chứng mất trí nhớ

Kiên nhẫn và thong thả làm được nhiều việc hơn là mạnh bạo và nóng nảy 

Monday, July 16, 2012

[Job] Job searching good advice list


1/ Prepare CV:
- Make your resume standout with better Job tittle
- 6 lỗi ko được phạm trong CV: 6 loi ko duoc pham
Edit resume in reallife
- 3 things never put on your resume
- 3 ways to make a stunning visual resume 
- Is there a gap growing in your resume
- 5 mistakes to avoid

- Recheck your resume: ho so tot

- Cách viết cover letter: cach viet cover letter noi bat


* Cách bảo mật hồ sơ online: http://advice.vietnamworks.com/vi/career/viet-ho-so-thu-tim-viec/cach-bao-mat-thong-tin-tren-ho-so-tim-viec-truc-tuyen.html

2/ Job Interview:
* Get interview advises from these 5 sites
- Làm gì khi được mời pva61n: chuan bi cho pvan
- Thái độ khi phỏng vấn: thai do khi tham gia pvan
- 9 tips to better interview, 9 great tips, 4 sales tricks
- 5 ways to make a better impression in Job Interview
- 6 things to do before a job interview
- Improve your selling charisma
- 6 questions to ask in a job interview
- How to answer the questions
- Overcome a bad character reference
[For hirer] 7 questions you should ask in the interview
- [For hirer] The right questions to ask when hiring
- 8 ways to seal the deal
- Nói về mức lương hiện tại: muc luong hien tai


- Exit interview: 7 things to share





3/ HR:
- Why HR department is unfair


4/ Office politics:
- How to win office politics
- Workplace bullies: what goes behind your back
- 7 types of ppl you shouldn't work with


5/ Work skills
- Show authority - without yelling
- 6 time-saving ways for handling emails
- 5 tips for avoiding typos in emails
- email mistakes to avoid
- becoming expert in any field
- Be nice
- Handle busy schedule


6/ Self improvement:
- The 10 things you should learn to say
- look to weakness to find your leadership strength
- How to react: HR to bathroom etiquette
- How to hire people like Warrent buffer



Wednesday, May 23, 2012

[Job] Why leaders must play politics

Date: 23 May 2012
Source: cbsnews

Why leaders must play politics
By Dave Logan

(MoneyWatch) Outlined below is a question -- how you answer it can determine your effectiveness as a leader.
Which of the following senior executives would you rather work for? Both are well paid and seasoned. Both are men of about the same age. Let's call one Aspirational, because that's his leadership style. He reaches for people's better sides, for the truth within them. He practices leadership-by-inspiration. He sits with the front-line employees of his company, who call him by his first name. He's a nice man, and he leads from the Good.
The second plays politics, and plays to win, so let's call him Political. If you ask him for a role model (which I have), it's someone like former Soviet leader Mikhail Gorbachev. His ethos is that you rise by any means necessary, and only when you get to the top can you make things better.
This exec got to the top five years ago, and now finds the organization he leads only responds to fear, intimidation, and threats. So that's how he leads. He listens to the grapevine, always knowing who is making a political play or who might be undercutting him. He publicly embarrasses his managers in meetings, especially those he hears may be jockeying for advancement. His motto is justice first, compassion later. Didn't hit your numbers? You're out. And we'll wish you well on your way out the door.
So there's your choice. Would you rather work for Aspirational or Political? Without a doubt, I'd rather work for Political. The reason is simple: Aspirational is fired executive walking. It's only a matter of time before Political leader takes him out.
There's another reason I'd rather work for Political: He's the better leader. My co-author Steve Zaffron and I defined leadership as "making something happen that wasn't going to happen anyway" in our book "The Three Laws of Performance." Which person is better able to get things done? Without a doubt, it is Political. This kind of leader will weather economic downturns, survive acquisitions, and fend off hostile takeovers.

So what's the advice here?

First, if you are like Aspirational leader, learn the dark arts of power. My personal blog this week gives some details as to how to do that. Make someone like Political Leader your mentor in this regard.

Second, if you are more Political leader, learn the light arts of aspirations, values, noble causes, and vision. Read books about your inner self, the truth that lies within, and all that. Find something that trumps your need to achieve. Because unless you lead with a higher purpose in mind, you'll live longer than Aspirational but get taken out by someone even more Political than you are. Worst of all, you'll look back and wish you'd been just a little more like Aspirational.

The point is simple: You need to be both, all the time. Aspirational without Political is ineffective. Political without Aspirational is soulless. Put them together, and you've got the Holy Grail of leadership.

Image courtesy of Flickr user Victor1558\