Monday, February 12, 2018

[Diary] Có nơ thì phải trả thôi

Đã đinh là lý do chính kiếp này của mày là trả nơ mấy ng này, vây thì mày phải trả thôi Thuỷ.


Friday, February 9, 2018

[SELF UNDERSTANDING] Why I always procrastinate

[Diary]
Date: 9 Feb 2018

Có 4 kiểu người khi ra quyết định:
1. UPHOLDER: Người tự ra quyết định dựa trên mục tiêu bên ngoài và bên trong. Loại người này hiếm - theo tôi chính là loại người SELF-MOTIVATOR - họ tự quyết định phải làm gì và luôn có ĐỘNG LỰC để hoàn thành những gì họ đặt ra. Họ cũng là người làm việc tốt với người khác, khi họ nhận thấy yêu cầu từ bên ngoài là hợp lý và cần thiết, họ cũng tự sắp xếp làm việc tốt.
Parents tôi thuộc nhóm này. Lý giải cho câu hỏi tôi luôn tự đặt ra là 'sao họ có nhiều năng lượng để làm đủ mọi thứ lặt vặt mỗi ngày, từ ngày này sang ngày khác như vậy?!' Hóa ra là họ thuộc nhóm này, họ chẳng cần người theo dõi, thúc bách hay gì gì, chỉ cần họ thấy việc đó là cần thì họ làm thôi.

2. QUESTIONER: Người luôn đặt câu hỏi tại sao cho mọi chuyện, nhưng 1 khi họ đã có câu trả lời hợp lý mà họ thừa nhận, họ sẽ thực hiện những việc họ thấy là cần.

3. REBELLER: Người chẳng thích làm theo bất cứ yêu cầu bên trong hay bên ngoài nào. Người này khó làm việc chung, khó là nhân viên tốt, muốn làm việc với họ thì đôi lúc phải 'lừa' họ 1 chút.

4. OBLIGATOR: Người luôn hoàn thành các yêu cầu của người khác nhưng lại có thể dễ dàng bỏ qua những gì riêng bản thân họ cần. Người này luôn cần có 'cái neo' từ bên ngoài, luôn cần người giám sát, thúc đẩy.

(Tuy nhiên cần lưu ý là bất kể là loại người nào thì kết quả công việc của họ không phải lúc nào cũng tốt, vì chuyện đó lại liên quan đến các năng lực khác của họ, không phải mỗi chuyện motivation.)

------

TÔI LÀ LOẠI OBLIGATOR. Chả trách sao tôi luôn làm việc vì người khác mà chẳng làm gì được cho mình. Nhưng tôi lại là loại tự mâu thuẫn khi tôi rất căm ghét bản thân vì việc đó: suốt ngày chạy cuống lên vì việc của kẻ khác, còn mình thì chẳng làm nên trò trống gì. Tôi hẳn cũng bị lợi dụng vì cái tính đó nhiều.

Để cải thiện tình hình này: TÔI CẦN PHẢI TẠO CHO BẢN THÂN ĐỘNG LỰC, NẾU BẮT BUỘC PHẢI CÓ GIÁM SÁT TỪ BÊN NGOÀI, THÌ ĐÓ PHẢI LÀ BẮT NGUỒN TỪ SỰ SO SÁNH VÀ THEO DÕI DEADLINE CẦN THIẾT
1/ Track my daily time use: Ghi nhận, theo dõi, đánh giá việc sử dụng thời gian hằng ngày của tôi, ghi chú cụ thể thời gian nào tôi làm gì, sau đó tổng kết và phân loại xem tôi dành thời gian cho những việc gì, việc nào là có ích cho tương lai của tôi, việc nào là phí thời gian - là tôi đang tìm cách lảng tránh công việc, và việc nào hoàn toàn là làm cho kẻ khác - hay làm vì yêu cầu của kẻ khác.
2/ Giữ 1 tấm hình hoặc LỜI NHẮC NHỞ về kẻ mà tôi GHEN TỴ nhất trong đời tôi, để luôn nhắc nhở bản thân tôi rằng: Nếu mày không muốn càng lúc càng thua kém kẻ đó, thì mày BETTER WORK YOUR BUTT OFF.
3/ Xác định mục tiêu - chi tiết, cụ thể - set thời gian hạn định (Deadline) và lên lịch để thực thi
4/ Mỗi ngày tự đánh giá những gì đã làm, và tổng kết rõ: Số thời gian tôi đã dành để xây dựng tương lai mình, và số thời gian tôi PHÍ PHẠM!


Friday, February 2, 2018

[SELF UNDERSTANDING] Phí thời gian vì người khác mà không lợi mình

[Diary]
Date: 2 Feb 2018

2 ngày này (1 & 2/2) tôi - & theo ủy nhiệm của parents - chuẩn bị quà cho cháu gái. Hơn chục món quà, parents tôi muốn gói riêng để con bé tận hưởng cảm giác 'surprised' và mở quà mà nó 'tỏ ra' rất yêu thích.

Quá trình: Tôi mất trắng 2 ngày vật lộn, mất thời gian, công sức, đầu tư, tâm huyết, và tiền bạc để gói mỗi món quà thật đẹp, và khác nhau, với suy nghĩ CON BÉ SẼ RẤT VUI SƯỚNG VÀ HÁO HỨC KHI MỞ QUÀ, --- và ẩn bên dưới, ba mẹ con bé sẽ CẢM KÍCH và BIẾT ƠN vì tấm lòng đó của tôi.
--> Tôi lật tung mớ giấy gói quà và card cứng của mình, cố gắng làm ra những cái hộp đựng quà thật xinh đẹp, đáng yêu, tối đến chạy ra nhà sách, tốn 1 mớ tiền để mua thêm giấy gói, card, nơ và những phụ kiện linh tinh khác.
--> Hôm sau, sáng dậy sớm chở cháu đi học, về tiếp tục gói quà, chạy đi đặt bánh kem, lại gói quà, xong tất cả đã 4h30 chạy đi lấy bánh, thế mới xong.

Tiệc sinh nhật: Nhà cháu đến, lôi nhau ra cắt bánh kem, lột quà, tôi thậm chí ko có thời gian tắm. Và khi con bé lột quà, nó KHÔNG HỀ NHÌN NGẮM ĐÁM HỘP GÓI MÀ TÔI CẤT CÔNG GÓI CHO ĐẸP, TRANG TRÍ CHO XINH, nó đơn giản là xé nát hộp, xé nát giấy gói, xé nát nơ, làm sao nhanh nhất có thể để lôi món quà bên trong ra thôi. Tòan bộ công sức, tiền bạc của tôi trong 2 ngày dài mệt mỏi bị con bé xé nát trog chưa đầy 15 phút thành giấy lộn, bởi vì sau đó người khác còn hỏi giờ dọn dẹp thế nào 'với đám giấy lộn mà nó xé ra'. Nó thậm chí còn ko thèm nhìn đến những hình tranng trí gà, vịt mà tôi cất công cắt dán, đến mớ giấy gói xih xắn cực cute mà tôi cất công chọn lựa, hay mớ sequin tôi phải đính từng cái 1. Nó đơn giản là xé nát để lôi đồ ra thôi.

Còn parents nó? Female thì nói vài lời khen đồ đẹp, male thì khác, họ ngược lại trách chúng tôi (bao gồm tôi và parents tôi) chiều hư nó, khiến nó thừa mứa và ko biết quý trọng những thứ nó có.

VÀ GIỜ TÔI CÒN PHẢI MẤT CÔNG DỌN DẸP LẠI ĐỐNG HỖN ĐỘN TRONG PHÒNG VÌ VIỆC GÓI CẢ CHỤC GÓI QUÀ ĐÓ.



KẾT LUẬN: Trong khi người ta dành thời gian quý báu của họ để kiếm được thật nhiều tiền, để đi xây nhà cho họ, để vui chơi cho họ, thì tôi PHÍ THỜI GIAN VÌ NGƯỜI KHÁC, ĐỂ LÀM VUI LÒNG NGƯỜI KHÁC, ĐỂ LÀM THỎA MÃN NGƯỜI KHÁC, ĐỔI LẠI, TÔI CÒN THẬM CHÍ KHÔNG ĐƯỢC BIẾT ƠN. Chẳng ai trân trọng những gì tôi đã làm, công sức, thời gian, và tiền bạc tôi đã bỏ ra. Chỉ vài lời nói qua loa cho có.

--- LỢI NGƯỜI, HẠI MÌNH, KHÔNG NHẬN ĐƯỢC BẤT CỨ HỒI BÁO NÀO. KHÔNG THỂ HIỂU TẠI SAO TÔI VẪN TIẾP TỤC NHƯ VẬY?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ---

Tôi nghĩ, trong lòng họ còn cảm thấy hả hê vì 'cái đứa như mày làm ra vẻ giỏi giang, cuối cùng chỉ giỏi làm mấy thứ vô bổ, phí tiền, chả ra được xu nào, mà cũng chả có gì giá trị.'

Nghĩ, tự tôi cũng thấy KHINH BẢN THÂN MÌNH, và thấy TÔI QUÁ NGU. Cứ lặp đi lặp lại mãi 1 lỗi lầm, như 1 vòng lặp luẩn quẩn suốt đời tôi.

Nếu tôi còn tiếp tục thế này, thì không lâu đâu, chỉ vài tháng nữa, tôi sẽ như con chó ghẻ ngoài đường, sống dưới đáy xã hội, bị người ta khinh cười. THẬT ĐÁNG BUỒN CHO TÔI.

KÉM CỎI TỚI MỨC NÀY ĐÂY. TƯỞNG MÌNH GIỎI GIANG THÔNG MINH CÓ TÀI, NHƯNG LẠI KHÔNG BIẾT ĐỊNH HƯỚNG CUỘC ĐỜI, SỐNG KHÔNG MỤC TIÊU - KHÔNG LÝ TƯỞNG, SUỐT NGÀY CỐ GẮNG LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC, NÊN CUỐI CÙNG KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ CHO BẢN THÂN MÌNH HẾT. 

NGU QUÁ THỦY Ạ, MÀY LÀ ĐỨA NGU NHẤT ĐỜI MÀ TAO BIẾT. VẤN ĐỀ KO PHẢI LÀ MÀY KO KHÔN RA, MÀ LÀ MÀY CÓ KHÔN THÊM THÌ CỤC NGU CỦA MÀY VẪN CÒN TO LẮM, HAY VỐN DĨ, MÀY CHỈ LÀ 1 CỤC NGU VĨ ĐẠI CỨ TƯỞNG MÌNH GIỎI GIANG KHÔN NGOAN. 

HAHAHA.

======================================

MÀY PHẢI NHÌN LẠI CUỘC ĐỜI MÀY, VÀ SỐNG SAO CHO ĐÁNG. NẾU MÀY CÒN SỐNG NGHĨA LÀ CÒN SỨ MỆNH PHẢI LÀM, CHO DÙ KHÔNG CÓ, MÀY CŨNG PHẢI TỰ ĐẶT RA CHO MÌNH, HAY ÍT NHẤT LÀM ĐƯỢC GÌ GIÚP ÍCH CHO XÃ HỘI THỰC SỰ, CHỨ KO PHẢI CỐ SỨC LẤY LÒNG KẺ KHÔNG ĐÁNG NHƯ THẾ!!!!

Sunday, January 14, 2018

[LOVE MYSELF] SELF UNDERSTANDING: Self defense & Self motivation - 12 Jan 2018

[Diary]
Lần thứ 2 tôi cảm thấy thức tỉnh tăng ý thức của bản thân tôi và về động lực sống của tôi (lần 1st ngày 11/9/2017).

Xuất phát từ vài sự kiện xảy ra gần đó:
- TÌNH HUỐNG: tôi phản ứng lại trước cách cư xử của parents đối với tôi mà tôi cho là không công bằng cho tôi. Vậy cái gì thực sự KHÁC so với cách tôi phản ứng thời xưa? - Là việc tôi ngay tại thời điểm xảy ra câu chuyện đã lập tức ý thức được cái không đúng của tình huống đó và articulate được nó ngay với đối phương. Nếu là trước kia, tôi tức giận nhưng ko lại thể nói lên được vấn đề, cho nên, ko chỉ với parents hay người thân cận, mà trong nhiều hoàn cảnh tôi đã bị chèn ép, lấn lướt, mà chỉ biết giận dữ cho riêng mình, không thể cải thiện tình hình và làm cho ng khác cảm thấy tôi đáng được tôn trọng hơn.
--> Gần đây parents tôi hay có những lúc tự đề cập đến những đóng góp của tôi, thay vì coi như là chuyện tất nhiên như trước kia. Ít nhất họ hiểu rằng tôi có đem đến giá trị trong cs của họ.

- Cách khắc phục sự TRÌ HOÃN mà tôi mắc phải lâu nay: TỰ CHIA NHỎ THỜI GIAN 1 NGÀY THÀNH CÁC Ô 10', VÀ SAU MỖI NGÀY, TỰ NHÌN NHẬN LẠI XEM CÓ BAO NHIÊU Ô TRONG NGÀY CỦA BẠN LÀ DÀNH CHO XÂY DỰNG TƯƠNG LAI, CÒN LẠI BAO NHIÊU LÀ CHƠI BỜI THOẢI MÁI DO DẪN DẮT CỦA 'CON KHỈ THOẢI MÁI'. Cái hay của cách này là nó đánh đúng vào vấn đề của tôi: Tôi luôn cần 1 cái nhìn tổng thể và cái gì đó để so sánh, đối chiếu để có thể đánh giá được giá trị của những gì tôi đã làm thay vì chỉ là: 'ờ hôm nay ko làm, mai làm cũng được...' và lặp đi lặp lại tới n cái ngày mai. Với cách này, tôi nhìn thấy rõ được ko phải chỉ là tôi trễ thêm 1 ngày, mà là tỉ lệ giữa cái tôi làm được so với cái tôi phung phí nó NHỎ BÉ đến thế nào. Với tôi KHÔNG vs. CÓ không làm tôi lo lắng bằng ĐÃ HOÀN THÀNH vs. KHÔNG HOÀN THÀNH.
--> Tôi lên lịch cho những gì tôi cần, vào những ngày cụ thể, với khoảng time cụ thể và ngắn gọn, nhờ đó tôi biết tôi phải làm gì mỗi ngày, và những việc phải làm đó ko hề OVERWHEMING để khiến tôi ngán ngẩm. 

- TÌNH HUỐNG: parents muốn tôi giúp làm 1 việc ngay lập tức, tôi lai cần lùi thời gian vì tôi phải đi mua dụng cụ, họ không đồng ý và chê cách tôi làm là phiền toái. Tôi nói: 'Vậy parents tự làm đi, chứ nếu đã muốn con làm thì con sẽ làm theo cách của con.' Và ngay lúc đó tôi chợt nhận ra rằng: 'Đó chính là quyền của tôi, là giá trị của tôi.' Tôi ko còn là trẻ con nữa để luôn phải thực thi yêu cầu của người lớn theo ĐÚNG CÁCH HỌ MUỐN. Tôi bây giờ là người trưởng thành, có ý thức riêng, có cách sống riêng, có cách hành xử riêng, cho nên với những vấn đề người khác đưa ra, tôi CÓ QUYỀN xử lý theo cách của tôi, và nếu đối phương không chấp nhận, vậy họ better bring it to someone else. 
--> Tôi không cần phải chiều theo, phải làm vừa lòng người khác để được họ yêu quý. Giá trị của tôi vẫn ở đó cho dù họ có vừa ý về tôi hay không. Nếu họ không hài lòng với cách hành xử của tôi, vậy thì họ nên cách xa tôi ra, thay vì cứ sáp lại gần nhưng lại cư xử với tôi không ra gì.

- TỰ HIỂU BẢN THÂN: Có nhiều việc nhỏ diễn ra trong ngày khiến tôi ý thức được đặc tính của mình, và tự lý giải được tại sao tôi lại như vậy:
1. Về loại việc tôi phù hợp: Tôi chỉ thích hợp cv tầm nhỏ, cái mà tôi có thể nhìn thấy kết quả tổng thể ngay trong thời gian ngắn, những công việc quá dài hơi chỉ khiến tôi nản chí và bỏ dở giữa chừng.
2. Về tại sao lại là thời trang: Sau rất nhiều loại công việc tôi đã trải qua, dù tôi thấy rõ ở mỗi việc tôi đều chuyên tâm, hăng say, và tìm được điểm mình yêu thích, và có thể phát huy, nhưng riêng với thời trang nó mới làm cho tôi có cảm giác thăng hoa  và có thành tựu. Cái cảm giác tuyệt vời, cảm thấy mình thật xinh đẹp, cảm thấy rất yêu bản thân, cảm thấy rất tự hào về mình, cảm thấy muốn bước ra sánh cùng người khác... mỗi khi tôi tạo/chỉnh sửa được 1 bộ quần áo đẹp. Và rất rõ ràng, chỉ riêng với quần áo đẹp mới khiến tôi thấy đẹp hơn, và tự tin hơn, không hề có 1 thứ nào khác khiến tôi có được cảm giác tốt đẹp đến mức đó.
3. Việc tôi không nên làm công cho người khác: Thời gian qua không kiếm được tiền khiến tôi rất nhiều lần nghi ngờ chọn lựa của mình và tự ti về bản thân, nhưng sau đó chợt ngẫm ra đó là lựa chọn đúng. Thứ nhất là cho dù công việc khác có giúp tôi kiếm được nhiều tiền bao nhiêu, từ đó cho phép tôi sống thoải mái sung sướng (trong mắt người khác) bao nhiêu, cũng chỉ đem lại cảm giác thỏa mãn hư vô. Chỉ lúc tiêu tiền tôi mới thấy mình có giá trị - chuyện đó rõ ràng là không đúng. Thứ hai là cho dù cv có độ khó bao nhiêu, khiến tôi thể hiện được năng lực bao nhiêu, thì đến hết ngày, tôi vẫn luôn cảm thấy mình không thực sự làm được gì cả, tôi vẫn ước phải chi mình có thêm thời gian để làm việc mình thích. Nhưng bởi tôi đã cạn kiệt năng lượng cho những việc kia, tôi không thể tiếp tục làm việc yêu thích, mà tôi phải relax để rewind lại năng lượng. Kết quả là thời gian cứ trôi đi, tuổi tác tôi càng lớn, mà tôi vẫn không thể làm được cái mình yêu thích.
--> GIải pháp: Chấm dứt làm công ăn lương, tập trung xây dựng cái mà tôi yêu thích: THỜI TRANG

VẤN ĐỀ CỦA TÔI BÂY GIỜ LÀ: LÀM SAO ĐỂ KIẾM RA TIỀN TỪ THỜI TRANG MÀ TÔI THÍCH.

Chỉ vậy thôi.