Sunday, January 14, 2018

[LOVE MYSELF] SELF UNDERSTANDING: Self defense & Self motivation - 12 Jan 2018

[Diary]
Lần thứ 2 tôi cảm thấy thức tỉnh tăng ý thức của bản thân tôi và về động lực sống của tôi (lần 1st ngày 11/9/2017).

Xuất phát từ vài sự kiện xảy ra gần đó:
- TÌNH HUỐNG: tôi phản ứng lại trước cách cư xử của parents đối với tôi mà tôi cho là không công bằng cho tôi. Vậy cái gì thực sự KHÁC so với cách tôi phản ứng thời xưa? - Là việc tôi ngay tại thời điểm xảy ra câu chuyện đã lập tức ý thức được cái không đúng của tình huống đó và articulate được nó ngay với đối phương. Nếu là trước kia, tôi tức giận nhưng ko lại thể nói lên được vấn đề, cho nên, ko chỉ với parents hay người thân cận, mà trong nhiều hoàn cảnh tôi đã bị chèn ép, lấn lướt, mà chỉ biết giận dữ cho riêng mình, không thể cải thiện tình hình và làm cho ng khác cảm thấy tôi đáng được tôn trọng hơn.
--> Gần đây parents tôi hay có những lúc tự đề cập đến những đóng góp của tôi, thay vì coi như là chuyện tất nhiên như trước kia. Ít nhất họ hiểu rằng tôi có đem đến giá trị trong cs của họ.

- Cách khắc phục sự TRÌ HOÃN mà tôi mắc phải lâu nay: TỰ CHIA NHỎ THỜI GIAN 1 NGÀY THÀNH CÁC Ô 10', VÀ SAU MỖI NGÀY, TỰ NHÌN NHẬN LẠI XEM CÓ BAO NHIÊU Ô TRONG NGÀY CỦA BẠN LÀ DÀNH CHO XÂY DỰNG TƯƠNG LAI, CÒN LẠI BAO NHIÊU LÀ CHƠI BỜI THOẢI MÁI DO DẪN DẮT CỦA 'CON KHỈ THOẢI MÁI'. Cái hay của cách này là nó đánh đúng vào vấn đề của tôi: Tôi luôn cần 1 cái nhìn tổng thể và cái gì đó để so sánh, đối chiếu để có thể đánh giá được giá trị của những gì tôi đã làm thay vì chỉ là: 'ờ hôm nay ko làm, mai làm cũng được...' và lặp đi lặp lại tới n cái ngày mai. Với cách này, tôi nhìn thấy rõ được ko phải chỉ là tôi trễ thêm 1 ngày, mà là tỉ lệ giữa cái tôi làm được so với cái tôi phung phí nó NHỎ BÉ đến thế nào. Với tôi KHÔNG vs. CÓ không làm tôi lo lắng bằng ĐÃ HOÀN THÀNH vs. KHÔNG HOÀN THÀNH.
--> Tôi lên lịch cho những gì tôi cần, vào những ngày cụ thể, với khoảng time cụ thể và ngắn gọn, nhờ đó tôi biết tôi phải làm gì mỗi ngày, và những việc phải làm đó ko hề OVERWHEMING để khiến tôi ngán ngẩm. 

- TÌNH HUỐNG: parents muốn tôi giúp làm 1 việc ngay lập tức, tôi lai cần lùi thời gian vì tôi phải đi mua dụng cụ, họ không đồng ý và chê cách tôi làm là phiền toái. Tôi nói: 'Vậy parents tự làm đi, chứ nếu đã muốn con làm thì con sẽ làm theo cách của con.' Và ngay lúc đó tôi chợt nhận ra rằng: 'Đó chính là quyền của tôi, là giá trị của tôi.' Tôi ko còn là trẻ con nữa để luôn phải thực thi yêu cầu của người lớn theo ĐÚNG CÁCH HỌ MUỐN. Tôi bây giờ là người trưởng thành, có ý thức riêng, có cách sống riêng, có cách hành xử riêng, cho nên với những vấn đề người khác đưa ra, tôi CÓ QUYỀN xử lý theo cách của tôi, và nếu đối phương không chấp nhận, vậy họ better bring it to someone else. 
--> Tôi không cần phải chiều theo, phải làm vừa lòng người khác để được họ yêu quý. Giá trị của tôi vẫn ở đó cho dù họ có vừa ý về tôi hay không. Nếu họ không hài lòng với cách hành xử của tôi, vậy thì họ nên cách xa tôi ra, thay vì cứ sáp lại gần nhưng lại cư xử với tôi không ra gì.

- TỰ HIỂU BẢN THÂN: Có nhiều việc nhỏ diễn ra trong ngày khiến tôi ý thức được đặc tính của mình, và tự lý giải được tại sao tôi lại như vậy:
1. Về loại việc tôi phù hợp: Tôi chỉ thích hợp cv tầm nhỏ, cái mà tôi có thể nhìn thấy kết quả tổng thể ngay trong thời gian ngắn, những công việc quá dài hơi chỉ khiến tôi nản chí và bỏ dở giữa chừng.
2. Về tại sao lại là thời trang: Sau rất nhiều loại công việc tôi đã trải qua, dù tôi thấy rõ ở mỗi việc tôi đều chuyên tâm, hăng say, và tìm được điểm mình yêu thích, và có thể phát huy, nhưng riêng với thời trang nó mới làm cho tôi có cảm giác thăng hoa  và có thành tựu. Cái cảm giác tuyệt vời, cảm thấy mình thật xinh đẹp, cảm thấy rất yêu bản thân, cảm thấy rất tự hào về mình, cảm thấy muốn bước ra sánh cùng người khác... mỗi khi tôi tạo/chỉnh sửa được 1 bộ quần áo đẹp. Và rất rõ ràng, chỉ riêng với quần áo đẹp mới khiến tôi thấy đẹp hơn, và tự tin hơn, không hề có 1 thứ nào khác khiến tôi có được cảm giác tốt đẹp đến mức đó.
3. Việc tôi không nên làm công cho người khác: Thời gian qua không kiếm được tiền khiến tôi rất nhiều lần nghi ngờ chọn lựa của mình và tự ti về bản thân, nhưng sau đó chợt ngẫm ra đó là lựa chọn đúng. Thứ nhất là cho dù công việc khác có giúp tôi kiếm được nhiều tiền bao nhiêu, từ đó cho phép tôi sống thoải mái sung sướng (trong mắt người khác) bao nhiêu, cũng chỉ đem lại cảm giác thỏa mãn hư vô. Chỉ lúc tiêu tiền tôi mới thấy mình có giá trị - chuyện đó rõ ràng là không đúng. Thứ hai là cho dù cv có độ khó bao nhiêu, khiến tôi thể hiện được năng lực bao nhiêu, thì đến hết ngày, tôi vẫn luôn cảm thấy mình không thực sự làm được gì cả, tôi vẫn ước phải chi mình có thêm thời gian để làm việc mình thích. Nhưng bởi tôi đã cạn kiệt năng lượng cho những việc kia, tôi không thể tiếp tục làm việc yêu thích, mà tôi phải relax để rewind lại năng lượng. Kết quả là thời gian cứ trôi đi, tuổi tác tôi càng lớn, mà tôi vẫn không thể làm được cái mình yêu thích.
--> GIải pháp: Chấm dứt làm công ăn lương, tập trung xây dựng cái mà tôi yêu thích: THỜI TRANG

VẤN ĐỀ CỦA TÔI BÂY GIỜ LÀ: LÀM SAO ĐỂ KIẾM RA TIỀN TỪ THỜI TRANG MÀ TÔI THÍCH.

Chỉ vậy thôi.