Saturday, April 14, 2012

[Dairy] Đường dưới chân ta - 14/4/2012

Date: 14 Apr 2012
[Dairy]
Đúng ra ko có cái post này, nhưng tâm tình ko tốt, suy nghĩ nhiều, muốn tự mình giải tỏa cho mình nhẹ lòng, hơn nữa cũng là để ghi nhớ con đường của mình.

Những ngày rồi tìm hiểu lá số tử vi của mình, mỗi lần đều ít nhiều thất vọng nhìn thấy thêm một thứ không như ý nguyện. Mỗi lần đều tự nhủ 'thôi kệ nó, cái gì tới sẽ tới, xảy ra thì đối mặt,' mà rồi hết lần này sang lần khác vẫn mò mẫm, rồi lại tự làm mình thất vọng!
.
Đến công ty lại thấy kẻ-mà-mình-ko-ưa-nổi lại quá sung sướng, được bao nhiêu người chăm sóc, bảo bọc, nâng đỡ, thương yêu, vây quanh chiều chuộng. Không khỏi tự so sánh với mình, ganh ghét rằng sao người ta luôn đòi hỏi mình phải nỗ lực hơn, cố gắng hơn, luôn bắt mình phải tự lập, còn ai kia thì chẳng có lấy một lời, cứ thế bỏ qua, hết lòng nâng đỡ : )
Chỉ có thể nói duyên mình quá mỏng, chẳng làm ai vấn vương bận lòng.
Thế nên càng khó nhọc những ngày này tiếp tục tại công ty. Nào có muốn soi mói, nào có muốn tọc mạch, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, mắt ko nhắm nên phải thấy, tai ko điếc nên phải nghe, mà lòng thì ko thể ko dậy sóng. Rồi tự làm khổ mình. Rồi phải tự trấn tĩnh để giữ bình tĩnh, để mình đừng làm gì thất thố.
.
Về nhà, gặp ông anh mà những lúc rất cố tình sẽ phát ra những lời hạ nhục, mai mỉa. Chả biết thực ra trong lòng người anh đó mình là kẻ thế nào, hay mình lỡ đụng chạm trúng cái gì của anh ta để mà anh ta lại lộ rõ bộ mặt như vậy.
Hẳn nhiên, chuyện đó mình mình biết, mình mình cảm thấy, căn bản chẳng ai quan tâm đến cả.
Cũng là mình vụng tu, mắc nợ thì phải trả thôi.
-
Chuyện bên lề.
Nhìn thấy ông ấy có những nốt ruồi sau lỗ tai, và 1 nốt ruồi lớn nổi ngay giữa gáy tiếp giáp cổ, tra ra đó toàn là quí tướng, nào là trí tuệ, nào là tài sản ẩn giấu. Còn mình, nốt ruồi ống quyển là vất vả, nốt ruồi trên miệng là gặp nạn, nốt ruồi góc trán là chết xa nhà. Không khỏi tự chua xót cho mình.
Cảm giác đầu tiên ko phải là mừng cho người anh trai, mà chua xót cho chính mình. Có thể thấy sự nghi kị đã ăn sâu vào tính cách bản thân.
Rồi cũng tìm ra cách an ủi bản thân. Chẳng phải đó là sự công bằng sao. Trong 1 gia đình, nếu có người quá tốt, hẳn có người sẽ rất xấu, mà ở nhà mình, người anh của mình lúc nào chẳng là rất tốt? Luôn là người nhận được quan tâm nhất, yêu mến nhất, coi trọng nhất, có khí chất nhất, ... hẳn nhiên phải có thực chất gì đó ẩn giấu chứ, và hẳn nhiên phải có hậu vận tốt chứ. Chẳng qua nhà chỉ có 2 người, đã 1 người tốt nhất, thì phần nhất kia phải là của người còn lại rồi. Như vậy tính ra sự tồn tại của mình cũng mang ý nghĩa nào đó, dù ko ai coi trọng hay nhìn nhận nó, ít ra nó cũng có ý nghĩa với mình, ít ra nó cũng làm cho mình thấy sự tồn tại của mình có tác dụng tốt cho gia đình mình. Vậy cũng có thể nói là cuộc đời mình cũng có giá trị.
Nếu có chua xót cho chính  mình, thì cũng nên tự hiểu mình kiếp trước vụng tu, ko gây được phúc.
Cũng may là mình được giáo dục kĩ lưỡng, nên cái phần lương tâm luôn ở đó níu kéo mình khỏi những sai lầm của tính đố kị hèn kém.
Nếu anh trai mình tốt, vậy thì mình ko còn phải lo lắng nữa, ba mẹ mình sẽ vui vẻ, hạnh phúc, tự hào, rồi về già cũng ko lo thiếu thốn. Đó là chuyện tốt nhất. Còn sự thành công của mình, chỉ là hương hoa phảng phất, ko đem lại niềm vui đích thực cho ai. Cũng ko có gì quan trọng.
Và khi mọi người trong nhà mình hạnh phúc, mình có thể giải thoát nỗi lo trong lòng, có thể tự do tung tăng cuộc sống của riêng mình rồi, thế ko tốt sao? Thế cũng là cái phúc của mình đó!
.
Nghĩ sang cuộc đời về sau của mình.
Hoặc là mình sẽ sống đời ngao du đây đó, thỏa mãn giấc mơ của mình.
Hoặc là ổn định 1 chỗ, sống yên ổn, kiếm tiền, rồi giúp nuôi những con vật vô chủ, bị bỏ rơi. Là cách đem lại sự ấm áp tình cảm cho cuộc đời mình.
Đàng nào cũng là cuộc sống tốt, và thỏa mãn được những giấc mơ của mình hết.
.
Nói về tương lai, công việc... thôi thì chuyện có thể xảy ra hoặc tốt hoặc xấu, cũng chẵng biết được, cứ nghĩ là nó tốt đi cho nhẹ lòng.
.
Nói về Thảo. Sự gắn bó chỉ có thể nói xuất phát từ sự cảm thông, thương cảm cho người cùng cảnh ngộ: phúc mỏng phận bạc, ko được người đời yêu thích, tự mình lần mò tìm đường để tồn tại.
Có người đồng cảnh là sự an ủi rất lớn.
Mình ko muốn bỏ rơi người đó giữa đường.
.
Có câu: Nếu mọi chuyện vẫn chưa tốt đẹp, nghĩa là nó vẫn chưa kết thúc. Mà cái gì ko có kết thúc đâu. Cho nên chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp, bởi vì nó đều phải kết thúc. Mình chính là mong chờ kết thúc đó.
: )
Thiên hạ vô sự. Người ngu nhiễu sự.

No comments:

Post a Comment