Monday, November 14, 2011

Diary MON 14 Nov 2011

Date: 14 Nov 2011
Có những ngày như hôm nay...
Mệt mỏi và chán nản, không hiểu lí do.
Có lẽ do ảnh hưởng (ám ảnh) của Bộ Bộ Kinh Tâm mà mình trở nên thế này.
Thực ra đâu cần suy nghĩ nhiều. Trước, nó chỉ là truyện - không có thực. Sau, cho dù có thực cũng không phải là đã xảy ra rồi, không liên quan mình sao?
Nhưng đây đúng là một bộ truyện ám ảnh người ta...
Cái tình, cái nghĩa, cái ẩn sâu trong đó khiến người ta khó mà không suy nghĩ...
. Ban đầu thì rất vui, sau thì lại quá thê thảm
.. Có những chuyện thậm chí người ta biết trước kết cục, vẫn là không thể dứt bỏ để giữ thanh thản cho bản thân
... Chữ tình là thứ con người không lí giải được. Tại sao có thể hết lòng với một người - dù biết tương lai khổ sau, mà lại rất dứt tình với một người khác? --- Niềm tin ở đâu? Căn cứ vào đâu?
.... Khởi đầu tốt, thân phận tốt, nhưng không ai chắc được hậu vận của mình
..... Tài hoa - mà vẫn là bạc mệnh
Vậy hỏi ta sống vì gì? Và để làm gì?
Thân bất do kỷ. Có lẽ dù là xưa hay nay, điều đó vẫn luôn đúng. Có ai biết được tương lai ra sao?
Biết vậy, hiểu rằng thôi thì cứ vui ống, mà không hiểu sao khó đến thế.
Không thể vui, mà cứ mãi âu sầu, thảm não...
[Thở dài] đời người chỉ là giấc mộng phù du.
Thật may mình không có nhiều kỉ niệm, không có những mối thâm tình phải khắc cốt ghi tâm, và cũng không nợ ai ân tình. Vậy cũng đã là một cái phước.
Nhưng lại có những ân tình nhận mà không thể trả.
Có phải người ta muốn yên ổn một tí, cũng phải vô tình, nhẫn tâm một tí?
Sống để gió thổi đi. Đừng ghi nhớ bất cứ điều gì, có phải rất tốt không?

BỘ BỘ KINH TÂM
. Nếu Bát a ca có thể buông tay với Vương vị
hẳn Bát a ca và Nhược Hi đã có những tháng năm hạnh phúc nhất
Nhưng như vậy hẳn anh đã phụ tình của Bát phúc tấn?
. Nếu Nhược Lan có thể bớt cố chấp, tha thứ cho chuyện - không phải cố ý - của Bát vương gia
phải chăng Bát vương gia đã là người hạnh phúc nhất
và lòng anh có thể ấm áp, mà quên đi nỗi chua xót tuổi thơ?
. Nếu Tứ a ca không màng vương vị, đơn giản sống, thì đâu có cảnh Thập Tam giam cầm
cũng không đến nỗi đối đầu mà khổ sở
. Còn Nhược Hi nếu không quá cố chấp tất cả, cô đã không phụ tình Bát a ca, hay Thập Tứ ca.

Nói gì đó vẫn là số phận con người.
Làm vương gia, làm đế vương chưa chắc đã thực sự hạnh phúc.
Vậy sao mình không đơn giản là hạnh phúc mỉm cười thôi?

Karl's MEMO:
Cuộc đời đến tận cùng cũng chỉ là chút tình si chấp niệm.

No comments:

Post a Comment