Wednesday, March 14, 2012

[Dairy] 14 Mar 2012

Date: 14 Mar 2012
Đang đọc 'Phá tan mối hận gió xuân'...
Có thể thấy đàn ông không phải là điểm tựa của mình.
Nhưng quả thực bản thân mình lãnh đạm với tính cảm, mình thích 1 mình, thi thoảng có 1 ai đó, hơn là luôn có 1 ai đó và thi thoảng được 1 mình.
Gần đây mọi thứ có phần nhạt nhẽo... Liệu có 1 ngày t/c của người ta cũng tan biến đi? Bởi vì mình đã ko vun đắp cho nó? Không rõ lắm.

Chắc chắn là mọi thứ ko còn như suy nghĩ, mong muốn nữa.

.
.
.
Nói về công việc.
Nộp đơn nghỉ việc đã được duyệt. 3 tháng sau ngày nộp đơn. Mình chỉ hơi lạ, làm vậy công ty có lợi gì?
Uh thì hẳn cũng có cái lợi, vì đang thiếu người, nhưng có biết chuyện 1 người đã xin nghỉ thì tâm tư họ ko còn nằm ở đó nữa không?
Về chuyện này ban đầu thì có chút hận đối với boss, nghĩ rằng họ hẳn vì chuyện kia mà dứt khoát vẫy tay đi, nhưng giờ nghĩ lại, nó lại giống 1 sự nuông chiều. Nuông chiều mình ko cần lo lắng, cứ từ từ mà tìm việc mới, công ty vẫn dung túng cho mình.
Buồn cười...
... Khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu thì có phần thỏa mãn, cũng thấy vui vui, thấy mình được chiều chuộng.
À, có lẽ cách dễ nhất để cưa đổ mình chính là sự chiều chuộng, nuông chiều. Mình thích việc đó đến ko ngờ...
Là nói vậy nhưng ko phải mơ mộng nhiều được. Tỉnh táo, bởi cuộc sống mình lúc nào mà chẳng tràn ngập 'điều ngạc nhiên.'
Không tự cho mình là quá đặc biệt là được.
Đời người nên theo đuổi hạnh phúc, chứ không phải là đi tìm kiếm sự không vui.
.

.

Trích:
"Nhan Cảnh Thần cười cười, lại châm một điếu thuốc, yên lặng chốc lát rồi bỗng nhiên nói: "Nếu như Mike là em của em, em sẽ thế nào?" 
Diệp Cô Dung thở nhẹ một tiếng, cười nói: "Cảm thấy rất vinh hạnh." 
Khóe miệng Nhan Cảnh Thần nhếch lên cười nửa miệng, nói: “Em sẽ không cảm thấy có áp lực, hoặc là tự ti chứ?” 
Diệp Cô Dung ngẩn ra, giật mình nhìn anh, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cô không ngờ Nhan Cảnh Thần cũng có cảm giác tự ti. 
"Cậu ta từ nhỏ được coi là thần đồng, hào quang tỏa sáng." 
"Đây là nguyên nhân khiến anh phấn đấu không ngừng phải không?" Cô chợt hiểu. 
"Chỉ một phần thôi." Anh mỉm cười, nhưng trong mắt lại không cười, "Dù sao dưới hào quang của Mike, người khác rất khó nổi bật. Lúc còn đi học, có một cô gái rất ưu tú chủ động hẹn hò với anh, lúc đó anh đã định khi nào tốt nghiệp sẽ cầu hôn cô ấy, nhưng sau đó anh mới biết, người cô ấy thích thật sự là Mike."
Có lẽ chính vì cái tự ti khi ở dưới bóng gia đình này mà mình thích cuộc sống đơn lẻ bên ngoài.
Bởi vì mỗi khi ở cạnh gia đình, mình chỉ luôn là cái bóng mờ nhạt chẳng ai trông thấy.
Cho nên, mình nguyện ở ngoài, sống cuộc sống của riêng mình mà thôi. Ở đó mình thấy mình còn-là-một-cái-gì-đó :))

No comments:

Post a Comment